Phí Thiệu Dương thấy vợ đứng ở cửa yên lặng, anh nhìn cô đầy phức tạp, cũng không lên tiếng mà đưa Sunny về phòng và đặt xuống giường, còn không quên chèn gối hai bên để cháu ngon giấc và không bị lăn xuống dưới.
Anh đi xuống nhà, muốn nói chuyện với cô về việc ly hôn. Lúc này Diêu Mỹ Nhân đang đeo tạp dề và loay hoay trong bếp.
Một giây nào đó, Phí Thiệu Dương chạnh lòng, thấy thương cho Diêu Mỹ Nhân. Nếu không lấy anh mà lấy người khác có thể cô đã hạnh phúc hơn. Dẫu biết anh như vậy, cô vẫn gật đầu gả đi, mấy năm cũng chưa từng phàn nàn một tiếng. Đôi khi anh thấy cô quá lạnh lùng, dù gì cũng là vợ chồng mà cô chẳng mảy may anh một xíu nào. Phụ nữ quá độc lập, mạnh mẽ, bất cần lại làm đàn ông không trân trọng. So với ngoài xã hội, những lời đường mật của gái xinh dễ đi vào lòng và lọt tai hơn nhiều. Suy cho cùng, đàn ông là phái mạnh, bản năng thích che chở phái yếu và thích nịnh, thích được nâng lên. Nhưng Diêu Mỹ Nhân lại không có với anh những điều như vậy.
Anh không vội gặng hỏi nữa, mà cầm máy tính bảng và ngồi ở phòng khách xử lý vài công việc. Trương Như Ý nhắn tin đến, Phí Thiệu Dương chỉ lướt qua rồi úp màn hình điện thoại xuống.
Diêu Mỹ Nhân không giỏi nấu ăn, cô đi lại rồi lục tung cả cái nhà bếp lên. Khi bắt gặp hình ảnh Phí Thiệu Dương ở xa đang ngồi làm việc, cô thấy anh rất đẹp. Cô không phủ nhận sự đẹp trai của chồng mình, dáng vẻ khi nghiêm túc không lăng nhăng ấy xứng đáng được ghi nhận.
“ Aaaa”
Tiếng cô thảng thốt gây chú ý cho người ở phòng khách. Phí Thiệu Dương đứng dậy tiến tới chỗ vợ, thấy cô đang để tay dưới vòi nước. Màu nước chảy xuống có chút sắc đỏ.
- Đứt tay rồi.
- Ừ, vết nhỏ thôi, không đáng kể.
Anh nhíu mày rồi ngắt vòi nước, sau đó cầm tay cô quan sát.
- Này mà nhỏ?
- Ừ.
Cô rút tay lại, cảm giác xấu hổ dâng lên, Phí Thiệu Dương lại cầm tay cô và hỏi.
- Đau lắm không?
- Bình thường.
Anh thở dài, đi tới tủ tìm băng cá nhân, không một động tác thừa dính vào tay vợ.
- Đau thì cứ bảo đau, không cần gồng với tôi.
- Tôi…không gồng. Mấy chuyện này có gì đâu, thi thoảng bị thành quen, vết này chưa phải to tát.
Phí Thiệu Dương nhìn gương mặt xinh đẹp, tự hỏi rốt cuộc khi không có anh thì cô đã trải qua những gì. Càng coi nhẹ vết thương, càng chứng tỏ cô vất vả.
***
Bàn ăn có ba người, hai lớn, một nhỏ.
Sunny đã quen, ở bên Phí Thiệu Dương rất ngoan ngoãn. Từ khi chăm cháu hộ chị gái, toàn là anh cho cô bé ăn, cẩn thận gỡ xương, cắt nhỏ rau thịt và kiên nhẫn xúc từng thìa.
- Dì ơi cái này chua.
- Đâu, dì thử xem nào.
Diêu Mỹ Nhân nếm thử một thìa canh chua rồi nhăn nhó.
- Eooooo, chua thật. Rõ ràng dì nấu theo công thức mà vẫn chua ghê. Sunny ăn món khác nhé, cái này không ăn nữa.
Diêu Mỹ Nhân cái gì cũng giỏi, chỉ nấu ăn và chăm trẻ con là không, hoàn toàn khác Diêu Thiên Ái, khi chị gái cô đảm đang nội trợ và ước mơ sinh 3-4 đứa.
- Anh không thấy chua à?
Cô thấy Phí Thiệu Dương vẫn ăn đều đều liền thắc mắc. Anh nhìn cô, gắp vào bát cô một miếng thịt rồi đáp.
- Có!
- Không ngon sao còn ăn?
- Chua thôi, không hẳn là không ngon. Với cả cô mất công mất sức, đổ cả máu để nấu ra, tôi là tôn trọng và biết ơn người nấu.
Diêu Mỹ Nhân hơi sững sờ vài giây, cô không nghĩ sẽ có ngày Phí Thiệu Dương đối xử ấm áp với mình.
Cô định gắp cho anh một miếng thịt, nhưng lại ngại ngùng, đành đẩy đĩa thịt lại gần anh.
- Món này ngon hơn đấy.
Phí Thiệu Dương mỉm cười kín đáo.
- Cảm ơn!
Từ ngày cưới, có lẽ đây là bữa cơm êm đềm nhất của hai người.