Anh Thấy Nắng Hạ Trong Mắt Em

Chương 2




Mấy ngày sau đó, học sinh đều phải lên trường để dọn vệ sinh lớp học và chuẩn bị cho ngày lễ tựu trường.

Buổi tối, Hạ rủ Mai đi nhà sách sắm ít đồ dùng học tập, Hạ tính mua mấy cây bút với vài quyển sổ ghi chép, cho Mai đii theo chỉ để cho nó ngắm nghía mấy cuốn tiểu thuyết nó thích được xuất bản mà nó không có tiền mua.

Mai ngắm nghía cuốn tiểu thuyết trên tay, chợt nhớ ra điều gì đó rồi hỏi Hạ:

"Quên béng mất, áo dài của mày như thế nào rồi?"

Hạ đặt cây bút trên tay xuống cái giỏ đựng đồ, thở dài ngao ngán, giọng ảo não:

"Còn sao nữa, phải mặc thôi chứ biết sao giờ."

Năm nay lên lớp 10, có quy định nữ sinh khi lên cấp ba phải mặc áo dài vào đầu tuần và những ngày lễ lớn được tổ chức trong trường, lúc nghỉ hè Hạ cũng háo hức dữ lắm, kêu mẹ đi may áo dài màu trắng tinh, tưởng đâu ngon lành cành đào, ai mà có dè lại hết vải màu đó, phải chọn màu trắng kem, nhìn xấu hết chỗ nói.

"Người mày cao ráo, mặc áo dài chắc chắn sẽ tôn dáng." Đôi mắt đầy sự ngưỡng mộ của Hạ nhìn dáng người của Mai.

Mai cười nhếch mép, không thèm kiêng dè gì mà cứ tiếp tục tự luyến:

"Xí, chị đây mà lị, em phải học hỏi theo chị, ăn với nhảy dây nhiều vào, đừng có mà cắm đầu cắm cổ vào học cho lắm rồi thành người lùn khi nào không hay!"

Thật ra có những lúc Mai khiến Hạ không biết phải đáp trả thế nào, vì lúc đó Mai thường sẽ nói đúng hoặc và chỗ đau của Hạ.

Đến tận khi ra tính tiền, Mai mới dỗ dành Hạ cho nó bớt giận.

Nhất Trung đẩy cửa ra đi vào, theo sau là Tuấn và một nam sinh khác, Trung gằn từng chữ, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Hôm nay bố mày nhất định phải tìm ra được Jujutsu kaisen tập đặc biệt. Má, không phải vì chó Hoàng thì bố đã mua được rồi."

Nói xong, Trung chạy vọt vào bên trong, để lại hai cậu chàng vẫn còn đang đứng trong sảnh.

Hạ nghe thấy giọng quen quen thì ngoái đầu ra nhìn thử, là Tuấn, bạn cùng bàn của Hạ. Cậu chàng nay ăn mặc trông có gu phết, đẹp trai đấy, cho điểm 10.

Hạ không dám nhìn lâu, nhìn thoáng qua tầm 5 giây rồi quay mặt về, Hạ chờ chị thu ngân tính tiền, nhận được bịch đồ rồi cùng Mai rời đi.

Lúc đi ngang qua Tuấn, không hiểu sao tim Hạ lại đập rất nhanh, may sao có cái Mai nó trò chuyện mới giảm bớt căng thẳng.

"Hạ ới, ăn kem không? Nay tao bao mày, mua cho mày kem vị vani nhé! Mua cả kẹo dưa hấu cho mày ăn nữa."

Hạ cứ thấy rờn rợn ở sống lưng, mỗi lần Mai nó mua này mua kia cho Hạ là y như rằng nó có chuyện muốn nhờ vả.

Hạ mỉm cười một cách đầy thân thiện, nhẹ nhàng hỏi bạn:

"Bạn Mai, bạn có chuyện gì muốn nhờ mình sao? Nếu bạn có thì mình sẽ từ chối rồi bỏ của chạy lấy người, còn nếu không có thì mình cũng bỏ của chạy lấy người."

"Hảo anh em!"

"Hai từ anh em này tôi nghe không quen."

"Ánh Hạ à..."

"Má nó mày kêu tao một tiếng Hạ thôi, không cần phải Ánh Hạ đâu, nghe thấy mà ghê."

Ngọc Mai:"..."

Hạ và Mai đi ra ngoài, Tuấn mới bắt đầu đi dạo vài vòng trong nhà sách. Cậu chàng tới đây cũng là muốn mua mấy dụng cụ học tập còn thiếu.

Trung vui mừng chạy từ bên trong chạy ra, trên tay nó là bộ Jujutsu kaisen tập đặc biệt mà ngày trước nó không mua được, mặt nó vui như vớ phải vàng, giọng nghèn nghẹn như sắp khóc tới nơi.

"Không phải nhờ ơn mày thì tao đã không mua được rồi, lần này tao bao mày cà phê nhé."

Tuấn không nói gì, chỉ gật đầu, cậu chàng đút hay tay vào túi quần, thong dong đi lựa đồ mà mình cần mua.

Tối nay mát trời, tâm tình khá tốt, thích hợp để viết một bộ tiểu thuyết ngôn tình. Ngọc Mai tính toán trong lòng, nó quyết định để bạn mình, Ánh Hạ làm nữ chính, còn cậu bàn cùng bàn của Hạ là nam chính, nếu hai đứa tụi nó không có gì với nhau thì sẽ là một bộ truyện kết SE, còn mà đến được với nhau thì là HE.

Ngọc Mai quyết định sẽ không nói trước cho Hạ biết, kiểu gì Hạ cũng sẽ nắm đầu nó quay mòng mòng như cách Hạ làm với con gà khi Hạ mới 7 tuổi.

Mai nuốt nước miếng, không dám nghĩ tới nữa, vì nghĩ tới cũng sẽ nổi hết da gà.

Ngày lễ tựu trường cũng đã đến, học sinh nữ mặc áo dài thướt tha trên sân trường, mấy nam sinh tụ tập thành nhóm vui đùa trò chuyện, cơn gió từng đợt nhẹ nhàng đi qua khiến cho không khí nóng bức còn sót lại của mùa hè có thêm phần dễ chịu. Thời tiết hôm nay rất đẹp, trời nhiều mây, nắng nhẹ, có mấy cơn gió đi qua khiến cho tâm trạng ai cũng vui vẻ dễ chịu.

Mai chạy tới cạnh Hạ, nó nhìn từ trên người Hạ nhìn xuống, tấm tắc khen ngợi.

"Hạ à, mặc dù mày cao có 1m55, thấp hơn tao một cái đầu thôi nhưng mà mày mặc áo dài cũng đẹp đó chứ. Nhìn trông như thiếu nữ rồi đấy, mặt mày dễ thương quá, ước có hai cái má bánh bao như mày."

Mai nói xong, nó đưa tay véo hai cái má của Hạ, Hạ đau lắm nhưng vẫn cam chịu, bởi vì Hạ biết Mai rất thích có hai cái má bánh bao. Khổ nỗi là Hạ lại không thích mình có cái má này, nhìn mặt vừa tròn vừa to.

Nói chuyện được một lát, Hạ với Mai phải về vị trí của lớp để xếp ghế và chỗ ngồi. Hạ nhìn quanh quanh, thấy mấy bạn trong lớp nói chuyện với nhau rất vui vẻ, riêng Hạ thì cứ như tách lẻ ra không dám nói chuyện với ai. Hạ nghĩ mình ngồi đầu thì cứ kì kì nên quyết định ngồi sau, vì ngồi sau cũng không có nói chuyện với ai cả.

Được một lát, thầy Nghĩa, vừa là giáo viên dạy môn Hóa, vừa làm trong ban nề nếp cầm micro trên tay, giọng thầy cực kỳ nghiêm túc:

"Mấy đứa tụi bay xếp hàng nhanh nhanh còn làm lễ, muốn phơi nắng hay là muốn về nhà?"

Cả trường chỉ lác đác mấy đứa kêu muốn về nhà, còn lại thì vẫn chăm chăm đi xếp ghế ngồi vào hàng.

Tới tầm mười phút sau, tất cả đều đã ổn định chỗ ngồi và bắt đầu làm lễ. Thật ra Ánh Hạ cảm thấy ngày khai giảng khá nhạt nhẽo, lên xem văn nghệ, rồi lại ngồi nghe các thầy các cô phát biểu, nghe mãi nghe mãi cũng đến lúc đánh trống khai trường, Hạ chỉ nôn về, ngồi đây vừa nắng vừa nóng.

Ánh Hạ đứng phắt dậy, chạy nhanh đi cất ghế, hớn ha hớn hở chạy qua chỗ Ngọc Mai, đôi mắt nó long lanh mong chờ như vớt được cái phao cứu sinh khi nó sắp chết đuối.

Không phải chết đuối, mà là chán đến phát điên.

Ánh Hạ và Ngọc Mai không thèm về thay đồ mà chạy nhanh ra cửa hàng tiện lợi mua hai đứa hai cây kem, hai đứa nó ngồi trên ghế đá, dựa đầu vào nhau ăn từng chút một.

Hạ kể khổ:

"Mai à, tao cảm thấy tao như bị cô lập trên thế gian này, hôm nay ngồi một mình dưới tận hàng cuối, tao không có ai nói chuyện cả."

"Sao mày không ngồi lên trên hàng đầu mà ngồi dưới làm gì?"

Hạ cắn một miếng kem, vị kem lạnh buốt tan ra trong miệng, Hạ nhíu mày:

"Trong lớp có người quen để nói chuyện à? Tao mà hướng ngoại thì chỉ có trong giấc mơ của mày thôi."

Mai lắc đầu, phủ nhận:

"Không không, mày có hướng mà."

Hạ quay qua nhìn cái Mai, thắc mắc hỏi:

"Sao sao, nói nghe xem, hướng ngoại hay hướng nội? Tao thấy tao hướng nội mày à, tao chỉ hướng ngoại với mấy đứa chơi thân thôi, điển hình là mày." Hạ sờ sờ vào bàn tay Mai, da tay của Mai cực kỳ mịn màng, sờ cực kì thích.

"Tao thấy mày cũng có hướng mà, hướng ngoài chuồng gà."