Anh Thấy Nắng Hạ Trong Mắt Em

Chương 1




Đợt nhập học lần này cũng khá đông học sinh, trường chia thành 10 lớp, mỗi lớp tầm 40 học sinh.

Tiết trời cuối tháng Tám vẫn còn chút oi bức, học sinh đến trường chia ra thành hai kiểu, một kiểu là hớn hở vì đã lên cấp ba, có thầy cô bạn bè mới, kiểu còn lại là vì thời tiết dở dở ương ương này. Mấy đứa ở thứ hai này thường rất giống một quả bom, không biết điều chọc tụi nó giận thì tụi nó sẽ nổ tung xé xác mình ra thành trăm mảnh.

Ánh Hạ đi bên cạnh Ngọc Mai, đứa bạn thân từ hồi mà hai đứa vẫn còn mang bỉm. Hạ khoác tay Mai, có chút hồi hộp không nói nên lời, Mai đành phải dỗ dành an ủi nó.

"Mày không cần phải sợ Hạ à, phải tập làm quen dần thì mới có đứa nói chuyện với mày được."

Khuôn mặt Ánh Hạ cọ cọ vào cánh tay của Ngọc Mai, không thể nào chấp nhận được việc mình và Ngọc Mai học khác lớp. Việc học khác lớp này cũng dễ hiểu thôi, Hạ chọn ban Tự nhiên, còn Mai thì học ban Xã hội. Cũng không thể bắt con bé Mai chọn ban Tự nhiên, mấy môn Lý, Hóa, Sinh của nó đều dở tệ, thế nên việc chọn ban Tự nhiên là không thể.

Tiếng trống vang lên, học sinh dần tản ra đi vào lớp học của mình, Ánh Hạ học lớp 10A2, lớp học ngay cạnh cầu thang nên không cần phải tốn công đi tìm kiếm. Còn Ngọc Mai thì ngược lại, nó chạy hai ba vòng mới tìm thấy lớp.

Lớp có bốn dãy bàn, mỗi dãy có sáu cái bàn, Hạ chọn bàn thứ hai từ dưới đếm lên. Vốn ý định của Hạ là chọn bàn dưới cùng, nhưng Hạ lại không cao lắm, cũng bị cận nhẹ nên đành chọn ngồi ở vị trí này.

Hạ thích ngồi ở mấy vị trí cuối, dễ dàng quan sát được các hoạt động của mấy đứa trong lớp. Cũng dễ dàng biết được đứa nào đang có ý với đứa nào. (:)))

Tầm năm phút sau, có một nhóm nam sinh bước vào, Hạ đưa mắt nhìn đám con trai, tụi nó nói chuyện cực kì rôm rả.

"Ôi anh Tuấn, tặng em cái skin của Flo đê, đù mê vãi nồi mà chưa có tiền để mua, sắp sinh nhật em rồi, tặng quà trước cũng được!"

Bạn nam đó ôm vai bá cổ cậu chàng tên Tuấn, cất giọng năn nỉ xin bằng được.

"Mày tuổi gì được thằng Tuấn tặng?" Bạn nam đi sau cất giọng trêu chọc, quay qua quay lại tìm chỗ ngồi.

"Bố mày tuổi tít!"

"Vãi nồi ạ?"

Cả đám bật cười thành tiếng, riêng cậu chàng tên Tuấn thì chỉ cười mỉm, Tuấn đưa mắt nhìn vị trí trong lớp, nhìn thế nào lại nhìn trúng bàn của Hạ đang ngồi. Hạ giật mình cụp mắt xuống, giả vờ mình không để ý đến mấy bạn, im lặng thử nghĩ xem năm nay mình bao nhiêu tuổi rồi...

Hành động này cực kì vô tri.

Tuấn đi tới bên cạnh Hạ, đưa tay gõ gõ bàn mấy cái, Hạ từ từ ngẩng đầu lên, cái chứng sợ giao tiếp của nó mãi vẫn không cải thiện lên được, Hạ mỉm cười một cách đầy máy móc, hỏi cậu chàng: "Sao vậy?"

Tuấn bình thản hỏi: "Bàn này ngoài cậu ra còn có ai ngồi nữa không?"

Hạ nghe xong, lắc lắc đầu.

Tuấn gật đầu đã hiểu, đưa tay phẩy phẩy sang bên Hạ, hành động này muốn nói rằng "Hạ ngồi sang ghế bên kia đi, để Tuấn ngồi ở ghế này", Hạ muốn giả ngơ lắm, muốn ngồi chung với một bạn nữ nào cơ, mà tính Hạ khó mở lời nên đành ngậm ngùi ngồi sang ghế bên kia.

Vậy là trong lịch sử đi học của Hạ, đây là lần đầu tiên Hạ ngồi chung với một bạn nam.

Mấy cậu nam sinh rì rào nãy giờ giờ cũng chịu ngồi vào vị trí còn trống, hai bạn ngồi phía trước Hạ và bạn nam còn lại thì ngồi ở bàn sau. Đúng là anh em, hai chữ anh em này không cách nào chia rẽ, đi đâu cũng có nhau cả.

Hạ khẽ liếc nhìn sang Tuấn, trông cậu ta cũng điển trai đấy, nhưng lại nhớ đến cái kiểu cà lơ phất phơ khi nãy của cậu ta là y như rằng Hạ chỉ muốn né xa xa chứ không muốn dính vào.

Cậu chàng vẫn còn nói chuyện rôm rả lắm, bàn về game cơ, cái gì mà Đấu trường danh vọng rồi APL... Ôi đúng là lũ con trai, Hạ chọn ngồi đây là một sai lầm cực kỳ lớn.

Mãi tới 10 phút sau, cô giáo chủ nhiệm lớp cũng tới. Cô chào hỏi đôi chút rồi giới thiệu bản thân, cô là giáo viên dạy môn Vật Lý, trông cô cũng khá hiền, cô nói chuyện nhỏ nhẹ khiến cho Hạ cảm giác như sau này chắc chắn môn Lý của mình sẽ trên 7 phẩy.

Buổi đầu tiên nhận lớp, cô nói về nội quy nhà trường, nói về đồng phục và sách vở. Cô cũng thông báo khi nào khai giảng, học chính thức, vân vân và mây mây.

Nói chung cũng khá chán.

Cô phổ biến xong xuôi, tưởng đâu sắp được đi về rồi mà có ngờ, Hạ thấy cô từ từ chậm rãi lấy một cuốn sổ và cây bút bi từ trong túi xách của cô ra, cô đưa tay chỉnh kính của mình, ôn tồn bảo:

"Chúng ta bầu cán bộ lớp luôn nhé."

Nghe cô nói câu này, hai bạn nam từ bàn trên quay xuống nhìn Tuấn, Hạ cũng có chút tò mò nhưng chỉ dám vểnh tai lên nghe chứ không dám quay qua tham gia cuộc trò chuyện này.

"Anh Tuấn, chức vụ lớp trưởng này chỉ có mày là hợp nhất, mau mau nói cô đi."

Cậu bạn ngồi cạnh cũng gật gật đầu, tán thành ý kiến trên.

Tuấn nhếch mép, chả nói năng gì, trông cậu chàng có vẻ tự tin lắm, như biết trước chức lớp trưởng kiểu gì cũng thuộc về mình.

Cô giáo nhìn bảng điểm một hồi, chậm rãi nói:

"Chức lớp trưởng nhé, bạn nào cô đọc tên thì đứng lên để cô nhận diện khuôn mặt."

Cả lớp như nín thở, chờ cô lên tiếng. Không hiểu sao Hạ cũng thấy có chút hồi hộp. Thật ra Hạ không thích cách cô lấy bảng điểm ra để xem ai điểm cao nhất rồi chọn làm lớp trưởng, cái cách đó quá nhàm chán, những bạn có tài lãnh đạo thì cô lại không chọn, vì thế lớp cũng không nghiêm túc trong những giờ sinh hoạt vắng giáo viên chủ nhiệm.

"Bạn Trần Phan Anh Tuấn đâu nào, đứng dậy cô xem xem."

Cô chỉ mới dứt lời, hai bạn nam phía trên đã quay xuống vỗ tay cuồng nhiệt, bạn nam ngồi phía sau cũng cầm vai Tuấn lắc lắc khoái chí.

Tuấn đứng dậy, cả lớp quay qua nhìn sang cậu, một vài bạn học đã nhận ra Tuấn, vẻ mặt trông khá bất ngờ.

Tuấn đứng dậy, mặt trông rất nghiêm túc, hai tay chắp đằng sau lưng như một nhà lãnh đạo tài ba thực thụ, cả người cậu toát ra một khí chất rất đặc biệt.

Tuấn nói: "Dạ thưa cô, em muốn đề cử bạn Nguyễn Nhất Trung làm lớp trưởng ạ, bốn năm cấp 2 em học chung lớp với bạn, bạn đều làm lớp trưởng lớp em ạ."

Nguyễn Nhất Trung: "???"

Cô sau khi nghe Tuấn nói, vừa nhìn xung quanh lớp vừa hỏi: "Bạn Nguyễn Nhất Trung là bạn nào, đứng dậy cho cô nhìn mặt."

Thằng Trung chỉ đành ngậm ngùi đứng lên, vẻ mặt của nó chả dễ chịu là bao, trong sâu thâm tâm của nó chỉ biết nguyền rủa thằng Tuấn trên đường về bị chó rượt, đi xe thì hết xăng giữa đường.

Quay qua quay lại thì vẫn chốt Trung là lớp trưởng, một phần vì Tuấn nói dối quá giỏi đi, một phần vì hồi cấp hai Trung cũng từng là thành viên trong Ban chỉ huy Liên đội đã từng đạt giải thành phố, nghĩ tới đây, Trung chỉ đành tự khen mình quá hoàn hảo nên mới nhận kết cục như vậy.

Sau đó cô cũng đã chọn ra một số bạn phù hợp để làm cán bộ lớp, còn Hạ, Hạ khi thi đầu vào nên điểm khá tốt nên cô đã chọn Hạ làm lớp phó học tập.

Mãi tới 30 phút sau cô mới cho ra về, cả đám học sinh tranh nhau chạy nhanh ra ngoài, Hạ phải chờ một lát mới có thể đi ra được.

Ra đến cửa thì đã thấy Mai đứng chờ ở đó, Hạ vui vẻ chạy đến ôm lấy cánh tay Mai làm nũng: "Mai ơi, Mai à, lớp mày có gì vui không kể nghe đi."

Mai xoa xoa bàn tay của Hạ, khoái chí kể lại cho nó nghe: "Vui lắm mày ạ, gặp trúng cô chủ nhiệm cực kì vui tính, tao ngồi ngay cạnh một bạn nữ trông dễ thương cực kì luôn. Cô kể chuyện cực kì hài, còn nói mà lên cấp ba rồi nếu có yêu đương thì vẫn nên chú ý học hành..."

Hạ buồn rầu thở dài: "Mày còn được ngồi với con gái, tao lại ngồi với con trai đây."

Rồi bỗng dưng Ngọc Mai nó nổi hứng liên tưởng tới ngôn tình ngôn lù, nó cao hứng bảo: "Tao thấy cái chi tiết này cực kỳ quen luôn, nữ chính ngồi cũng bàn với nam chính, một thời gian sau thì cả hai đều thích nhau rồi trong mối quan hệ mập mờ, mãi đến tận lên Đại học mới bắt đầu yêu nhau. Ê Hạ à, cái này hay mày ạ!"

Hạ khinh bỉ liếc nhìn nhỏ Mai, giọng chán nản: "Mày nên nâng cao điểm Toán của mày thay vì đọc mấy cái này đấy, ảo ma canada không ai bằng."

"Mày dám khinh thường tao? Điểm môn Văn tao cao hơn mày đấy!"

"Ơ, thế thôi mày đọc nhiều lên, tao không cản, mày cứ đọc để điểm Toán mày được 6 điểm đi."

"Mày..." Ngọc Mai cạn lời, ánh mắt sắc bén giương lên như muốn đấm nhau với Hạ, mỗi lần cãi nhau với Hạ thì Mai chỉ có cách là rút cờ trắng đầu hàng.

Hai đứa cùng nhau đi bộ về, nhà của Mai và Hạ cạnh nhau, lại ngay gần trường, việc đi lại cũng khá tiện, Hạ thấy khá may mắn vì buổi sáng mình có thể ngủ nướng thêm một chút rồi mới đi học.