Anh Thất Hứa Rồi

Chương 6





Goo Yingu

Tiết học cuối cùng của ngày thứ sáu là tiết của thầy chủ nhiệm Trình Định.

Trình Định vốn có bản tính lười biếng, ở tuổi 35 đã sống như một ông lão đã nghỉ hưu, vì vậy học sinh ai cũng gọi thầy là Lão Trình.

Trong tiết học cuối cùng này Lão Trình còn muốn đẩy nhanh bài giảng để kết thúc buổi học, xem ra thầy còn muốn về nhà sớm hơn cả học sinh. Ngay khi tiếng chuông tan học reo lên Lão Trình lập tức tuyên bố kết thúc buổi học, gấp sách lại và nhanh chóng bước ra khỏi lớp.

Thông thường vào thứ sáu mỗi tuần, sau khi kết thúc buổi học thầy cô và học sinh sẽ ở lại để sinh hoạt lớp. Nhưng đối với Lão Trình mà nói, làm cái thứ việc này chẳng khác gì đàn gảy tai trâu. Dù có nói đến long trời lở đất thì đám học sinh này cũng chẳng nghe lọt mấy chữ nên tốt nhất là giải tán. Cho nên thứ sáu mỗi tuần lớp cô sẽ không có tiết sinh hoạt lớp ở cuối, Lão Trình cũng trả lại điện thoại cho học sinh trước khi tiết học bắt đầu tránh làm trễ nại thời gian của thầy.

Và thứ sáu tuần này cũng không ngoại lệ, lớp của Hướng Du được tan học sớm.

Hướng Du không vội về nhà, cô định cùng Lục Giai Tuệ ra quán trà sữa gần trường đợi Tống Hoài Thời, cô còn phải trả lại áo khoác cho anh mà.

Khi đi ngang qua lớp học bên cạnh, giáo viên vẫn đang cố gắng truyền đạt kiến thức cho học sinh từng giây từng phút.

Lục Giai Tuệ duỗi eo thúc giục: "Đi nhanh lên, Lão Trình lớp mình có thói quen này tốt quá, đúng là con lười cũng phải chào thua."

Hướng Du cười ồ, đúng là vậy thật.

Vốn tưởng rằng sẽ phải đợi Tống Hoài Thời một lúc những khi hai người vừa đi xuống lầu liền nhìn thấy Tống Hoài Thời đứng bên cạnh bồn hoa đợi bọn họ.

"Kia, cậu ấy ở kia."

Lục Giai Tuệ cũng nhìn thấy anh, vội vàng kéo Hướng Du đi tới.

"Tống Hoài Thời!" Lục Giai Tuệ hét lên, "Sao hôm nay lớp cậu tan sớm vậy?"

Tống Hoài Thời đút điện thoại vào bâu quần: "Tiết cuối đổi sang học thể dục nên được nghỉ sớm."

Hướng Du thấy anh nhìn cô cười rồi gật đầu, xem như là lời chào hỏi với cô.

Cô vội đưa túi giấy trong tay cho anh: "Tớ đã giặt sạch sẽ rồi, cảm ơn cậu."

Tống Hoài Thời đưa tay nhận lấy rồi nói cảm ơn.

Ba người cứ thế đi chung ra cổng trường.

Tống Hoài Thời nói với Lục Giai Tuệ tối nay hai gia đình có hẹn ăn tối ở nhà anh.

Lục Giai Tuệ biểu cảm khó chịu ra mặt, nói cô không muốn nhìn thấy thằng em trai ác quỷ của Tống Hoài Thời.

Hướng Du đi bên cạnh không nói một lời chỉ yên lặng lắng nghe.

Hóa ra Tống Hoài Thời còn có một người em trai.

Tống Hoài Thời khoác vai Lục Giai Tuệ, châm chọc: "Sao vậy? Không phải lúc trước nằng nặc đòi Hoài An nhà tớ làm chồng của cậu sao?"

Lục Giai Tuệ nghe đến đây lập tức nổi đóa: "Đó là trước kia!"

Trước đây thằng nhóc đó là một cái màn thầu vừa trắng lại vừa mịn, mềm mềm thơm thơm, bây giờ... hơ, tóm lại là thay đổi quá nhiều.

"..."

Hướng Du nhìn mối quan hệ của hai người họ, trong lòng cảm thấy rất hâm mộ.

- ----

Hướng Du và hai người kia tách nhau ra ở ngã tư đường.

Dòng người đi lại tấp nập, thoáng chốc thân ảnh của Hướng Du cũng hòa vào dòng người, biến mất.

Tống Hoài Thời dời mắt đi nới khác, tiếp tục cùng Lục Giai Tuệ nói chuyện phiếm.

Đột nhiên, Lục Giai Tuệ ngừng nói, liếc mắt nhìn Tống Hoài Thời một cách thần bí.

Tiếng chuông cảnh báo trong đầu Tống Hoài Thời bắt đầu kêu ing ỏi: "Làm sao vậy?"

Anh giơ tay đẩy mặt Lục Giai Tuệ quay sang hẳn bên kia, nói: " Đừng nhìn tớ như vậy, tiền sinh hoạt phí tháng này tớ tiêu hết sạch rồi."

Lục Giai Tuệ: "..."

Cô thở dài nói: "Không phải, tớ có phải loại người đấy đâu, cậu đừng cứ lúc nào cũng nghĩ xấu về tớ có được không?"

Tống Hoài Thời nín lặng không mở miệng.

Không thể trách Tống Hoài Thời nghĩ xấu về Lục Giai Tuệ, cô chỉ cần một ngày còn ở gần Tống Hoài Thời thì ngày đó vẫn sẽ tới tìm anh hỏi mượn tiền."

Tống Hoài Thời nghĩ như vậy cũng là bình thường thôi.

Lục Giai Tuệ quay đầu nhìn về phía đường Hướng Du đi về nhà hếch cằm: "Đó đó."

"Cũng chỉ là nhìn Tiểu Du một chút, tại sao tớ lại có cảm giác cậu đối tới Tiểu Du có cái gì đó khác khác?"

Tống Hoài Thời với vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Khác chỗ nào?"

"Cậu bị ngu rồi đúng không?" Lục Giai Tuệ bỗng nhiên lại gần nháy mắt với anh, "Ý của tớ là muốn hỏi cậu có ý gì khác với Tiểu Du không?"

Tống Hoài Thời: "?"

Lục Giai Tuệ: "Không cần ngại đâu, chúng ta là bạn bè từ nhỏ, tớ có thể giúp hai cậu."

Nghe thấy những lời đó, Tống Hoài Thời chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ: "Cậu có thể nào đừng gặp ai cũng mai mai mối mối có được không?"

Lục Giai Tuệ dùng khuỷu tay húc vào tay anh: "Này nhé, cậu đừng có mà không biết phân biệt tốt xấu, người khác có nhờ tớ cũng không thèm giúp đâu! Tớ xem cậu là anh em tốt, tớ chính là nhìn cậu làm cẩu độc thân suốt mười tám năm không một bóng hình người thường nên muốn ra tay giúp đỡ cậu thôi."

"Không cần đầu." Tống Hoài Thời liếc Lục Giai Tuệ.

Lục Giai Tuệ bĩu môi nói: "Chậc chậc, lúc cậu cho Tiểu Du mượn áo khoác tớ còn tưởng cậu thích cô ấy cơ."

Tống Hoài Thời mím môi không nói gì.

Lục Giai Tuệ lườm anh một cái: "Tớ khuyên cậu sau này đi đứng cẩn thận một chút, không biết có bao nhiêu cô gái đã bị tảng băng di động nhà cậu làm thất vọng rồi."

Tống Hoài Thời hơi nhướng mày.

"Cậu không nghĩ rằng vì hành động ấm áp của cậu mà bọn họ sẽ phải lòng cậu sao? Rồi sau đó bọn họ phát hiện cậu đối với ai cũng như nhau, bọn họ sẽ thất vọng chết mất. Cậu thử nghĩ đi, tưởng gặp được người tốt thực sự hóa ra là một tên "tra nam" với ai cũng thâm tình."

Tống Hoài Thời:???

Anh véo má Lục Giai Tuệ: "Cậu đang nói nhảm cái gì vậy hả?"

Lục Giai Tuệ giãy dụa: "Tớ chỉ là đang ẩn dụ, ẩn dụ thôi mà cậu có cần đụng tay đụng chân vậy không chứ."

Tống Hoài Thời: "Lấy đâu ra cái ẩn dụ đó?"

Anh thực sự đang nghĩ cái miệng của Lục Giai Tuệ có ngày sớm muộn gì cũng phải khâu lại tránh gặp vạ miệng.

Lục Giai Tuệ tức xì khói nói: "Đây là trọng tâm câu chuyện sao?"

"Đây chưa đủ để là một vấn đề sao?"

Cái ẩn dụ này của Lục Giai Tuệ là một sự xúc phạm đến nhân cách của anh rồi.

Lục Giai Tuệ: "Ý tớ là, cậu tùy tiện gieo rắc hạt mầm... Không, cậu không phải là nên chịu trách nhiệm cho hành động ấm áp thâm tình tùy tiện kia của mình sao?"

Tống Hoài Thời thở dài, anh thật sự không biết nên nói với Lục Giai Tuệ như thế nào nữa.

Lục Giai Tuệ bắt đầu làm phiền: "Có phải hay không? Hửm?"

"Tớ không phải là người tùy tiện, cũng không phải là Lôi Phong gặp ai cũng có thể giúp. Cô ấy là người đầu tiên, được chưa?"

Lục Giai Tuệ nghe vậy liền cười nghiêng ngả: "Vậy thì không phải càng dễ sao? Cậu cứ tiếp xúc với cậu ấy nhiều lên thử xem sao. Đến khi hai người các cậu có thể gạo nấu thành cơm, thì coi như là cậu có trách nhiệm với người ta rồi."

Tống Hoài Thời thực sự không tiếp tục cùng Lục Giai Tuệ nói chuyện nữa, thẳng tay gạt cô ra rồi đi lên phía trước.

Anh bây giờ chỉ muốn khâu cái miệng của Lục Giai Tuệ lại, nói quá nhiều thứ nhảm nhí.

Đây là kiểu so sánh vớ vẩn gì vậy chứ? Dùng ẩn dụ như vậy khó mà nghĩ thông được Lục Giai Tuệ muốn nói cái gì.

Thấy Tống Hoài Thời không còn để tâm tới mình nữa, Lục Giai Tuệ vẫn không có ý định buông tha anh, cô liên tục dùng lời nói của mình tẩy não Tống Hoài Thời.

"Ai ya, cậu không cần phải lo lắng Tiểu Du sẽ không thích cậu, có tớ ở đây - thần tình yêu tớ sẽ luôn giúp cậu. Tiểu Du cũng sẽ mắt nhắm mắt mở, kìm nén cảm giác buồn nôn mà chấp nhận cậu thôi."

"Tống Hoài Thời, cậu lo lắng cái gì chứ. Lục Ba Ba tớ đây không phải vẫn luôn ở bên cạnh cậu sao?"

"Chỉ cần cậu gật đầu, tớ nhất định sẽ dốc hết tấm sức làm công tác tâm lí cho Hướng Du, khiến cô ấy tàm tạm chấp nhận cậu, nhé?"

"Nhưng cậu cũng không được phụ lòng người ta đâu đấy."

"Tớ nói rồi đấy. Bây giờ tớ hỏi cậu cậu có đồng ý không?"

Vừa bước xuống xe Tống Hoài Thời đưa tay bịt miệng Lục Giai Tuệ: "Cậu làm ơn đừng nói nữa có được không? Tớ cảm thấy tai tớ nhức nhức vì mấy lời huyên thiên của cậu rồi đấy."

Tống Hoài Thời vừa buông tay Lục Giai Tuệ lại mở mồm nói lớn: "Thế cậu có đồng ý hay không?"

Tống Hoài Thời mặc kệ, trực tiếp đi về phía tiểu khu, quay đầu thấy Lục Giai Tuệ chuẩn bị mở miệng liền miễn cưỡng nói: "Đừng nói nữa, xin cậu đấy!"

Tống Hoài Thời giơ hai tay đầu hàng trước cái miệng của Lục Giai Tuệ.