Anh Thất Hứa Rồi

Chương 5




Lục Giai Tuệ nghe vậy, đẩy người đang nằm trong lòng ra: "Tiểu Du, cậu bị ngã đập vào đâu vậy?"

Hướng Du cảm thấy xấu hổ, lắc đầu không nói.

Tớ đau ở mông, huhu.

Hướng Du thật không ngờ rằng sau khi từ trên xà đơn ngã xuống giây sau lại nhìn thấy sự hiện diện của Tống Hoài Thời, lại còn nhìn nhau trong khi tư thế tứ chi chỉa lên trên của cô, thật là ngại chết mất.

Nghĩ đến đó thôi cô đã muốn đào một cái hố sâu thật sâu rồi chui xuống.

Thấy Hướng Du im lặng không nói, Tống Hoài Thời lấy từ trong túi áo khăn tay đưa cho cô: "Lau người trước đi."

Hướng Du nhanh thoát khỏi vòng tay của Lục Giai Tuệ, nhận lấy khăn từ tay anh, nhẹ giọng cảm ơn.

Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, Hướng Du chỉ muốn để khoảnh khắc xấu hổ này trôi qua thật mau mà thôi.

Bất ngờ trước mắt cô một cánh tay đang năm lấy áo khoác đồng phục đưa tới.

"Khoác vào đi."

Cô sững sờ giây lát, có lẽ tay nắm chủ khi não rong chơi, nhanh cầm lấy áo.

Sau khi não quay về vị trí của nó cô mới ngẩng đầu lên, đã thấy Tống Hoài Thời vẫy tay với bọn họ rồi chạy đi.

Tay cô đang cầm áo khoác của Tống Hoài Thời, cô nhìn nó với vẻ mặt lúng túng.

"Ấy" KhươngVận tiến lại gần phủi phủi vào lưng cô, "Lưng của cậu dính bụi này."

Hướng Du kéo đằng sau áo ra xem, sau lưng dính đầy một mảng bụi lớn.

Thông thường xung quanh khu vực đu xà không được lát gạch mà chỉ toàn là nền đất.

Cô liếc nhìn Lục Giai Tuệ và Khương Vận.

Vì là đang trong giờ thể dục, không ai lại mặc thêm áo khoác bao giờ.

Nghĩ tới đây Hướng Du trong lòng bất chợt hiểu ra cái gì đó.

Hướng Du nhìn áo khoác của Tống Hoài Thời trong tay bất giác lông mày nhướng lên.

Hóa ra anh đưa cho cô áo khoác là để che đi vết bẩn.

Khướng Vận xích lại gần Hướng Du nhỏ giọng nói với cô: "Tống Hoài Thời vẫn luôn tốt như vậy, tớ cảm thấy cậu ấy sợ cậu ngại cho nên mới rời đi nhanh như vậy đó."

Những lời này lọt vào tai của Hướng Du, hai má lập tức nóng lên.

Tống Hoài Thời thực sự rất tốt.

"Cậu thật sự không thấy đau ở chỗ nào à?"

Trông thấy Khương Vận chuẩn bị vén áo của mình lên, Hướng Du vội vàng cười né tránh: "Tớ thật sự không sao đâu, mông có hơi hơi đau chút thôi."

Lục Giai Tuệ ôm lấy cô trêu chọc: "Tiểu Du à, có phải bây giờ cậu đang rất vui phải không hả?"

Hướng Du ngưng vùng vẫy, cô dùng gương mặt khó hiểu nhìn Lục Giai Tuệ.

Thấy vẻ mặt đó của cô, Lục Giai Tuệ ngước mắt chỉ vào áo khoác của Tống Hoài Thời.

Hướng Du lập tức đỏ mặt: "Vui cái gì hả? Chưa xấu hổ chết cậu thì thôi!"

Dứt lời Hướng Du nhanh chân bước bề phòng học, vì cô ngại chết đi mất thôi, cú ngã vừa rồi là đã đủ ngại rồi tại sao lại trêu chọc khiến cô ngại ngùng hơn nữa cơ chứ.

Khi được mười bước chân vẫn không thấy hai con người kia bên cạnh.

Hướng Du quay đầu nhìn lại liền thấy Lục Giai Tuệ cùng Khương Vận đứng đằng xa che miệng cười hihi haha.

Cô cũng nghe thấy Lục Giai Tuệ nói đùa với Khương Vận, "Người ta đã biết ngại ngùng rồi kìa."

Nghe thấy vậy, Hướng Du mặc hai bọn họ không thèm quan tâm nữa, trực tiếp chạy thẳng về lớp.

"Thật sự giận rồi sao?"

"Mau, mau đuổi theo dỗ cậu ấy đi."

"..."

- -----

Buổi tối.

Hướng Du muốn đem áo khoác của Tống Hoài Thời giặt sạch rồi khơi khô. Tuy chỉ dùng để khoác bên ngoài những cô vẫn muốn giặt sạch sẽ rồi mới đem trả cho anh.

Cô đang chuẩn bị lấy nước để giặt áo liền nghe thấy âm thanh phát ra từ đằng sau, Hướng Du quay ngoắt đầu lại nhìn liền thấy Lục Giai Tuệ đang cầm bàn chải đánh răng dựa vào bệ cửa sổ nhìn cô.

Hướng Du thu hồi ánh mắt, cầm chậu đồ lên: "Cậu muốn đánh răng à? Vậy cậu dùng trước đi."

Lục Giai Tuệ đi tới liếc vào chậu đồ một cái nói: "Khôn có, tớ muốn nhìn cậu đấy."

"Cậu rảnh quá phải không?" Hương Du trợn mắt nhìn cô.

Lục Giai Tuệ cà lơ phất phơ huýt huýt sáo: "Nào nào, vợ yêu."

Lục Giai Tuệ cố tình nhấn mạnh hai chữ cuối cùng.

Nghe thấy từ này nhảy ra từ miệng của Lục Giai Tuệ, mặt Hướng Du lập tức đỏ bừng, vội vàng đầy Lục Giai Tuệ ra chỗ khác.

Khi quay người lại, tay cũng đã dính nước, chỉ có thể dùng cổ tay chạm vào má. Quả nhiên, cô lại đỏ mặt rồi.

Hướng Du cảm thấy số lần cô đỏ mặt vì Tống Hoài Thời trong hai ngày qua gần bằng số lần cô đỏ mặt từ lúc mới sinh ra đến trước khi gặp anh.

Sau khi Lục Giai Tuệ rời đi, Hướng Du lại ngâm tay vào chậu, chuẩn bị giặt áo. Đột nhiên bên trong kí túc truyền đến tiếng nói.

"Tuệ Tuệ, trên người cậu có mùi gì thơm vậy?"

"Mùi thơm á? Sữa tắm đó."

"Cậu dùng sữa tắm hiệu gì vậy? Thơm thật đấy."

"Hì hì, bí mật không thể nói, đây là mùi riêng của tớ và bạn trai đấy."

"Oh oh oh."

- --- pock

Bong bóng xà phòng vỡ ra kéo dòng suy nghĩ của Hướng Du về thực tại.

Đột nhiên cô nghĩ tới cái gì liền đứng phắt dậy quay người đi vào phòng.

Nhìn thấy Hướng Du đi vào, Lục Giai Tuệ mặt thản nhiên hỏi: "Giặt xong rồi hả? Tốc độ coi bộ cũng rất hợp làm vợ yêu rồi nhỉ."

"Chưa," Hướng Du không mấy quan tâm đến lời trêu chọc của Lục Giai Tuệ hỏi, "Tuệ Tuệ, tớ nhớ lần trước cậu có mua mấy chai nước giặt mới à? Cậu không thích mùi đó có đúng không?"

"Ừ, làm sao thế?"

Hướng Du: "Đưa cho tớ, hôm sau tớ mua cho cậu loại cậu thích."

Lục Giai Tuệ không chút nghi ngờ, mở tủ lấy ra chai nước giặt đưa cho Hướng Du: "Sao cậu đột nhiên lại dùng cái này?"

Trước đây Lục Giai Tuệ đã mua một loạt nước giặt của hãng này, mỗi chai là một mùi trái cây khác nhau. Lục Giai Tuệ đã dùng hết tất cả ngoại trừ chai vị đào là cô không dùng. Từ trước đến nay Lục Giai Tuệ đều không thích mùi đào, lúc mua cũng không để ý lược ra cho đến khi mang về nhà mới phát hiện cho nên luôn cất ở trong tủ không dùng đến.

Lục Giai Tuệ: "Không phải cậu không thích nước hoa nên hay dùng loại không mùi sao?"

Đúng là cô không thích dùng nước giặt có mùi quá nồng vì sẽ khiến cô cảm thấy không được hít thở thoải mái.

"Thỉnh thoảng tớ cũng phải thay đổi phong cách một chút."

Hướng Du cầm chai nước giặt ra ban công.

Sau khi mở nắp chai nước giặt, cô đổ một ít lên áo khoác. Thoáng chốc lại nghĩ đến cái gì, Hướng Du đổ thêm một ít bột giặt không mùi vào.

Sau khi ngâm áo khoác vào chậu một lần nữa, cô ngồi xổm xuống đưa mũi hít lấy mùi đào ngọt ngào đang lan tỏa mạnh mẽ trong không khí