"Tôi là Trương Khoán con trai út của Trương Khúc, mấy người có thể giúp tôi sử lý chuyện ngoài kia không?"
Hình Dương mỉm cười nhẹ, đây là việc anh nên làm tất nhiên sẽ đồng ý rồi. Hình Dương nói cậu không cần phải lo, chúng tôi sẽ ra giải quyết bọn này.
Sau khi ba người Ngọc Vũ rời đi, cậu trai trẻ đó liền thay đổi sắc mặt, ánh mắt sắc lạnh nhìn Trương Khúc thắc mắc hỏi:
"Bố! Bố lại định làm gì bọn họ? Bố hại mẹ con chưa đủ à?"
Trương Khúc nhận được câu hỏi này bình tĩnh đỡ Trương Khoán đứng dậy, thẳng tay cho cậu một phát tát:
"Tốt nhất con không nên phá hoại chuyện tốt của ta, không thì đừng trách người bố già này không nương tay"
Trương Khoán ôm mặt nhìn chằm chằm Trương Khúc, ánh mắt anh tràn đầy sự thù hận.
Anh xông đến đẩy ông nằm ngã ra bàn rồi bóp cổ ông, Trương Khúc cười đắc chí rồi nhẹ nhàng đẩy Trương Khoán lùi ra phía sau.
Trương Khúc quay lưng rời đi, Trương Khoán không ngừng lườm ông ta, nhất định một ngày anh sẽ trả thù cho mẹ anh, cho những người bị ông ta hãm hại.
Ba người Ngọc Vũ ra đến ngoài thì không thấy một tên du côn nào, ba người nghi hoặc nhìn nhau rồi nhanh chóng chạy vào nhà nhưng hai người cha con Trương Khúc đã không còn ở đó nữa.
Không gian rộng lớn yên tĩnh một cách lạ thường, tất cả người hầu đều không có ở đây.
"Thật kỳ lạ" Hình Dương nhìn đồ đạc trên bàn đã bị xê dịch đi không ít, anh suy luận chắc chắn vừa sảy ra xô xát giữa hai người đó.
Ngọc Vũ để ý bên trong mắt của bức tượng rồng có gì đó lấp lánh, cô lại gần phát hiện đó là một chiếc camera nhỏ.
................
Một bóng người lướt qua sau lưng, Cung Ni cảm nhận được lập tức quay đầu lại nhìn nhưng không có ai.
Giờ cô để ý Hình Dương và Ngọc Vũ không có chút cử động nào. Cung Ni lay lay Hình Dương nhưng anh không trả lời, gọi Ngọc Vũ thì cô ấy và anh vẫn đứng im bất động.
"Phù..."
Một cơn gió lướt qua sau lưng cô khiến cô cảm thấy lạnh người, cả căn phòng rộng lớn tối đen như mực.
Cô vào thế chuẩn bị phòng thủ nhưng nhận ra bản thân đã mất toàn bộ phép thuật và võ công, chân tay cô mềm nhũn đi lại cũng khó khăn.
"Cạch! Cạch! Cạch!"
Tiếng bước chân đi giày cao gót ngày càng đến gần và dồn dập hơn, Cung Ni sợ hãi, cô bịt miệng mình lại để bản thân không phát ra tiếng động.
Cô từ từ di chuyển, những bước đi nhẹ nhàng thận trọng. Đến trước cửa căn phòng khác, cô nín thở từ từ mở cửa.
Vừa bước vào cô giẫm vào con gấu bông khiến nó phát ra tiếng, cô giật mình hét lên một tiếng rồi ngay lập tức im lặng.
Cung Ni khoá chặt cửa, cô lấy hết những thứ trong phòng có thể dùng được để chặn cửa.
Cô ngồi chốn dưới gầm bàn, tiếng bước chân đã đến ngay trước cửa. Tiếng đập cửa "bụp!bụp!" vang lên, Cung Ni nín thở hy vọng cô sẽ thoát được.
Tiếng đập của ngày càng lớn, do bị tác động quá mạnh mà cánh cửa vỡ ra, đôi bàn tay gớm ghiếc thò vào trong cố đẩy những vật chắn cửa ra.
Tiếng bước chân từ từ đi vào phòng, chậm rãi đi một lượt, Cung Ni bịt chặt miệng nhìn theo nhất cử nhất động của tên đó.
Do ngồi dưới gầm bàn cô chỉ nhìn thấy đôi giày cao gót màu đỏ, những những móng chân sắc nhọn gớm ghiếc đã chọc rách cả mũi giày.
Bỗng người đó đứng khựng lại, cúi xuống gầm giường nhìn. Giờ cô mới thấy sau lưng ả có hình xăm mà cô hầu giái nhắc đến.
Vừa chớp mắt mở ra cô đã không còn thấy người đó đâu, đang thở phào một hơi thì có một bàn tay chạm vào vai Cung Ni, kéo cô quay lại.
"Aaaa" Cô hét lên.
"Cung Ni! Cô ổn không" Ngọc Vũ lo lắng hỏi.
Cung Ni mặt đầy mồ hôi, thở gấp, cô vẫn còn hốt hoảng chuyện vừa sảy ra.
Nhưng.... Người đó là ai? Cảm giác lúc đó rất thật.
Cô giật mình nhận ra một điều gì đó rồi nói:
"Hình Dương! Ngọc Vũ! Mau! Mau tìm cả nhà Trương Khúc đến đây! Ta biết hung thủ là ai rồi!"
Ngọc Vũ và Hình Dương ngơ ngác nhìn nhau rồi lập tức đi tìm người.
................
Hình Dương ngoài be bét máu, trên khoé miệng còn vương chút máu tươi. Trên tay anh đang bế Ngọc Vũ bị trọng thương đã ngất xỉu từ bao giờ.
Cánh tay Ngọc Vũ có một vết chém lớn, để bảo toàn tính mạng e là phải cắt cánh tay đó đi.
Cung Ni bị thương không ít đang ở phía sau iểm trợ cho hai người chạy chốn, một đám người của Hội Pháp Sư đang truy đuổi họ không ngừng.
Bỗng trên tay của một tên có súng, hắn nhắm chuẩn bắn vào chân của Hình Dương, anh ngã xuống, Ngọc Vũ ngã xuống văng một đoạn khá xa.
Tên cầm đầu ra lệnh cho đàn em tiếp tục truy đuổi hai người Hình Dương, Cung Ni còn Ngọc Vũ để anh lo liệu.
Hình Dương được Cung Ni đỡ dậy, anh nhìn về phía Ngọc Vũ cô bị tên cầm đầu vác lên vai rời đi.
Cung Ni vội vàng giục Hình Dương mau chạy vì đám người của Hội Pháp Sư đã ở ngay trước mắt rồi.
Hình Dương lo cho an nguy của Ngọc Vũ, anh hất tay Cung Ni ra, liều chết xông lên.