Cung Ni đứng dậy, môi đã dần thâm lại do tằm độc phát tác. Cô lắc đầu ra hiệu mình vẫn ổn rồi chậm rãi bước những bước nặng trĩu ra ngoài, ánh mắt cô thất thần không còn coi trọng mạng sống này nữa.
Ngọc Vũ giục Hình Dương mau đi tìm thuốc giải, cô sẽ đi chăm sóc Cung Ni, nói rồi cô chạy đến dìu Cung Ni đi.
Do khả năng của mình mà Hình Dương đã xác định được cô gái bí ẩn đó là con người chứ không phải yêu. Anh đi đến nhà bếp. Đứng ngoài âm thầm quan sát nhất cử nhất động của bà ấy.
Hình Dương đến trước mặt bà quản gia lớn giọng chất vấn bà tại sao lại làm vậy? Bà quản gia mặt ngơ ngác không hiểu gì:
"Này! Tôi thậm chí còn không biết cậu là ai"
Hình Dương cạn lời với mụ già này liền đưa ra bằng chứng:
"Trên cơ thể bà có mùi hương hoa quế đặc trưng, cả một biệt thự to lớn này không ai có mùi hương như vậy cả"
Bà quản gia bị nắm thóp nhưng vẫn chối cãi, Hình Dương nói đưa bà ta đến gặp Trương Khúc ngay.
Nghe đến câu này, thái độ bà quản gia thay đổi 180°. Bà dơ con dao làm bếp lên chém vào người Hình Dương, anh né được rồi giật lại con dao của bà:
"Ai là người đã đứng sau thao túng bà"
Hình Dương chĩa mũi dao trước mặt bà, bỗng bà ta cầm con dao cứa cổ trước khi chết còn thì thầm vào tai anh:
"tất cả các ngươi đều sẽ chết hết thôi, cứ đợi mà xem"
Hình Dương bị sốc trước cảnh tượng này, thà chết thay vì nói ra sự thật, e là người đứng sau không tầm thường. Anh lục lọi khắp người bà quản gia thấy lọ thuốc giải mà mình cần.
Đang không biết phải sử lí cái xác như nào thì một cô hầu gái bước vào, cô hét toáng lên, theo phản xạ bỏ tay lên ôm đầu làm bộ ấm chén quý rơi xuống đất.
Hình Dương chạy đến bịt miệng cô lại, dặn dò ngoài Trương Khúc ra thì không được nói cho ai hết. Ngọc Vũ nghe tiếng hét mà chạy đến.
Thấy cảnh tượng người chết nằm be bét máu trên đất mà cô khiếp sợ, Hình Dương giải thích cho cô rồi đưa cô lọ thuốc giải. Cô lập tức đưa cho Cung Ni.
Cung Ni lúc này như người mất hồn, đã không còn thiết tha được sống nữa. Cô hất đi lọ thuốc Ngọc Vũ đưa cho.
Ngọc Vũ ngồi xuống còn đúng một viên sạch trong lọ, cô không nói gì đứng dậy thẳng tay nhét vào miệng Cung Ni.
Cô nói:" Ai cũng phải trân trọng cuộc sống của mình, tại sao cậu lại thế chứ"
Cung Ni bất ngờ trước hành động đẹp này của Ngọc Vũ. Cô thầm cho Hình Dương một cơ hội, có lẽ lúc đó anh ấy bị ép nên mới vậy.
Cung Ni bất giác nở một nụ cười, Ngọc Vũ thấy vậy cũng rất vui. Bình yên chẳng được bao lâu. Trương Khúc gọi Ngọc Vũ và Cung Ni đến hỏi chuyện.
Hai người đến phòng khách, trước mặt là thi thể lạnh lẽo của bà quản gia. Hình Dương cũng có mặt ở đây.
Hai người ngồi xuống, bầu không khí trầm xuống dần trở nên căng thẳng. Để phá vỡ bầu không khí khó ưa này Hình Dương lên tiếng:
"Mọi chuyện không như ngài nghĩ đâu thưa..."
"Tôi biết! Tôi biết chắc anh sẽ không giết người bừa bãi" Trương Khúc cắt ngang lời anh nói.
"Quản gia thật sự đã muốn giết chúng tôi, vì cứu tôi nên Dương mới tìm bà lấy thuốc giải" Cung Ni cúi gằm mặt xuống bàn, giọng cô run run.
" Trà này được điều chế đặc biệt hương vị rất mới, ba người thử đi" Trương Khúc sai người hầu rót trà cho ba người họ.
"Chuyện này e là còn có bí mật đằng sau chắc chắn liên quan đến người con gái mà ngài muốn tìm". Hình Dương nghiêm nghị nói.
Trương Khúc nhâm nhi tách trà, suy nghĩ một hồi, nói:
"Mọi chuyện không như ngài nghĩ đâu thưa..."
"Tôi biết! Tôi biết chắc anh sẽ không giết người bừa bãi" Trương Khúc cắt ngang lời anh nói.
"Quản gia thật sự đã muốn giết chúng tôi, vì cứu tôi nên Dương mới tìm bà lấy thuốc giải" Cung Ni cúi gằm mặt xuống bàn, giọng cô run run.
" Trà này được điều chế đặc biệt hương vị rất mới, ba người thử đi" Trương Khúc sai người hầu rót trà cho ba người họ.
"Chuyện này e là còn có bí mật đằng sau chắc chắn liên quan đến người con gái mà ngài muốn tìm". Hình Dương nghiêm nghị nói.
Trương Khúc nhâm nhi tách trà, suy nghĩ một hồi, nói:
"Mau uống trà đi kẻo nguội"
Ngọc Vũ cầm tách trà lên liền bị Hình Dương ngăn lại, anh lắc đầu ra hiệu tuyệt đối không được uống trà.
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
Ba người kiếm cớ ròi đi, Trương Khúc cũng không muốn làm khó họ nữa bèn đồng ý để họ đi.
Lúc mọi người đang định rời đi, một cậu trai trẻ từ bên ngoài hớt ha hớt hải chạy vào. Anh ta đến trước mặt Trương Khúc quỳ xuống khóc:
"Bố! Cứu con, bọn đòi nợ... Chúng.. Chúng đến rồi!"
Ba người Ngọc Vũ nhìn nhau không hiểu chuyện gì. Chàng trai trẻ quay ra nhìn Hình Dương, Ngọc Vũ và Cung Ni rồi nói:
"Ba người.... Có phải là Sát Yêu Sư mà bố ta nhắc đến không?" Anh ngơ ngác chỉ tay về phía ba người.
"Phải! Chúng tôi là Sát Yêu Sư được ông Trương mời đến, cậu là...." Hình Dương nói.