Ánh Sao Lấp Lánh: Trọng Sinh Ảnh Hậu Đệ Nhất

Ánh Sao Lấp Lánh: Trọng Sinh Ảnh Hậu Đệ Nhất - Chương 87





Còn tưởng rằng An Đóa muốn cùng cậu đại chiến 300 hiệp khiến An Hành sửng sốt, gương mặt kia ra vẻ kiêu ngạo biểu tình như thế nào đều có chút không thích hợp, nhìn chằm chằm An Đóa, vài giây sau đột nhiên phát hiện mình ở hiện tại quả thực ấu trĩ giống như mấy đứa con gái tóc nhuộm vàng ở trường học vô cớ gây rối, ra kết luận này khiến cả người cậu sợ hãi run lên, cũng bất chấp cùng An Đóa cãi nhau, thất tha thất thểu trở về phòng của mình, đóng cửa chốt lại.


Ngày hôm nay rốt cuộc là không có gì khắc khẩu mà bình an vượt qua, chờ sáng sớm khi Phượng Phi cùng Roman gõ cửa, An Đóa thở phào nhẹ nhõm đưa hai người vào trong. An Hành đang trong bộ dạng cà lơ phất phơ, ăn mặc áo thun quần đùi, xoa mặt cùng kiểu tóc hỗn độn, trong nhà có khách khiến cậu bất thình lình hoảng sợ: "An Đóa.. Trong nhà chị có người tới cũng không nói cho em biết, chính là chị muốn cho em mất mặt đi."


An Đóa chóp mũi khịt khịt: "Mau xem gương mặt kia của em có gì đẹp, nhanh rửa mặt, lát nữa chị còn đi làm, Roman sẽ dẫn em đi cắt tóc, thuận tiện mua quần áo."


"Cái gì cơ?" Thiếu niên tóc xanh cho rằng An Đóa đã quên chuyện cắt tóc, liền sợ ngây người: "Em không đi, đánh chết em cũng không đi, An Đóa chị đừng ép em xuất chiêu lớn nha, em nói cho chị biết, em không có sợ chị đâu."


"Tuỳ em, nếu hôm nay em không đi thì chị sẽ cắt hết tiền tiêu vặt, phí sinh hoạt cũng không có."


"Chị!" Bị An Đóa tung chiêu lớn đánh trả lại bất ngờ, An Hành che ngực lại cảm thấy mình đã chịu tổn thương nghiêm trọng, bất bình nhìn chằm chằm cô, hai mắt dường như đang bốc hỏa.


"Nhanh thay quần áo, còn nữa nếu em ức hiếp trợ lý của chị, cũng sẽ cắt hết." An Đóa không yên tâm bỏ thêm một câu, cau mày suy tư không biết có nên tiếp tục phóng chiêu lớn ép buộc nữa hay không, cô thực sự là đối với thằng nhóc lớp 11 này không yên tâm, không chừng một cái mạch não nào của cậu không thích hợp liền làm chuyện xằng bậy.




Người đại diện cùng trợ lý bị hai chị em ở chung làm cho sợ ngây người, Phượng Phi khoé miệng chịu đựng run rẩy, giơ tay xem thời gian nhắc nhở An Đóa: "Chúng ta cần phải đi rồi."


An Đóa một bên đeo kính râm rồi đội mũ, một bên xỏ giày, một bên dặn dò Roman: "Nếu nó không phối hợp thì em phải gọi điện thoại ngay cho chị, đúng rồi, đi cắt tóc phải cắt kiểu nào bình thường nhất, tóc cũng nhuộm lại màu đen, mua quần áo cũng đừng nghe theo nó mua những bộ có hình thù kỳ quái." Dừng một chút cô quay đầu nhìn chằm chằm làn da của An Hành, phát hiện không có mấy cái hình xăm linh tinh liền vừa lòng mà thu hồi ánh mắt: "Trên tay hay trên lỗ tai của nó, những đồ vật leng keng leng keng nếu có thể ném thì phải ném luôn. Nói tóm lại! Nhất định đừng để nó thoạt nhìn thì trong thời kỳ phản nghịch nhưng lại nhìn giống người bệnh giai đoạn cuối."


Thời kỳ phản nghịch với người bệnh giai đoạn cuối!


An Hành tức giận đến nỗi đỉnh đầu bốc khói, nghiến răng nghiến lợi nghẹn ra tiếng nói: "Chị đừng làm cái nghề diễn viên gì đó nữa, trực tiếp đi làm giáo viên chủ nhiệm trường học đi là vừa."


An Đóa ha hả cười lạnh hai tiếng, cuối cùng cầm lấy di động: "Đề nghị của em không tồi, chờ chị diễn không nổi nữa chị sẽ nhớ rỡ lời em đi nhận lời mời làm giáo viên chủ nhiệm trường học, cho dù không đảm đương nổi giáo viên chủ nhiệm thì làm giáo viên lớp phụ đạo của em vẫn là dư dả." Nói xong cùng Phượng Phi đi ra cửa rồi đem tiếng oa oa kêu to của An Hành nhốt ở phía sau.


Thẳng đến khi lên xe, An Đóa mới che ngực lại rồi thở phào, Phượng Phi lại nắm tay lái, nửa ngày sau mới khởi động xe, cạn lời cứng họng nói: ".. Các người thật đúng là."


An Đóa cũng đau đầu: "Em cũng không nghĩ, phải lấy bạo chế bạo mới trị người được."


Cái đề tài này dừng ở đây, Phượng Phi đem tư liệu đưa cho cô: "Đây là chủ đề quay chụp hôm nay của cô, cô nhìn qua trước đi." Nhắc tới công việc An Đóa liền ngồi lên nghiêm chỉnh, mở tư liệu ra nhìn.


Mà ở trong chung cư, Roman nhìn chằm chằm An Hành tức giận như muốn nổ tung, do dự mở miệng hỏi: "Tiểu Hành cậu muốn đi thay quần áo trước không, hành trình của chúng ta hôm nay tương đối gấp, nếu còn tiếp tục trì hoãn thì sẽ chậm trễ mất."


"Đã biết." Ngoài ý muốn chính là, tầm mắt của An Đóa rời đi, cậu lại không biểu hiện ra ngoài như thiếu niên trong thời kỳ phản nghịch không chịu làm theo, cau mày thở sâu liền vọt vào phòng thay quần áo, rửa mặt, tuy rằng trên mặt biểu tình khó coi đến không dung khen tặng, nhưng hành vi lại thập phần phối hợp, làm Roman vốn dĩ lo lắng đề phòng cũng thở phào nhẹ nhõm, âm thầm mắng chửi, cậu em trai này của chị An không giống như cô nói rất khó để đối phó sao..


Tới studio, cùng nhiếp ảnh gia nói một vài thông tin, An Đóa bị đưa vào phòng hóa trang, chủ đề quay chụp hôm nay là lãnh mị, không chỉ muốn cô biểu hiện ra lạnh, càng muốn cô biểu hiện mị hoặc. Chuyên viên trang điểm nâng cằm cô lên, cẩn thận đánh giá một lát, sau đó tán thưởng nói: "Gương mặt của cô An rất đẹp, hoàn toàn có thể chịu đựng được trang điểm cùng tạo hình hôm nay."


An Đóa cười cười không nói chuyện, Phượng Phi từng nói qua với cô, tạp chí này ở trong nước coi như là không tồi, cho nên đối với lựa chọn nhân vật quay chụp tạp chí phá lệ bắt bẻ, lần này lựa chọn An Đóa bởi vì tạo hình hấp dẫn của cô trong 《 Chiến Đông Phong 》, ban phụ trách quay chụp cho series tạp chí lần này có người yêu thích nhưng cũng có người không thích, người phản đối cô quay chụp cũng không ít.



Tuy rằng cuối cùng người phụ trách vẫn là đánh nhịp muốn cô, nhưng nơi này không ít người ôm tư thái hoài nghi tới xem, thời điểm cô và Phượng Phi đi vào đã phát giác được điểm này. Ví dụ như vị nhiếp ảnh gia coi như nổi tiếng trong nước kia, từ khi An Đóa tiến vào liền bắt bẻ đánh giá cũng đủ để nói lên ý kiến của ông ta rồi.


An Đóa cười nhẹ cũng không để trong lòng, thực lực của cô thích hợp hay không thích hợp chờ lát nữa tự nhiên sẽ rõ như ban ngày, nói nhiều cũng không bằng lát nữa biểu hiện sao cho thật tốt. Lần quay chụp này có tổng cộng ba bộ quần áo, một bộ là váy dài túm màu đen bằng tơ lụa. Nhưng lại hở bả vai lộ ra xương quai xanh, phía sau lưng cũng là một cái u hình độ cung lộ ra phần lưng mảnh khảnh trắng nõn cùng với xương bướm xinh đẹp, hai tay trắng nõn cũng mang theo một đôi bao tay cùng màu. Trên tóc nhuộm màu đỏ rượu thời thượng, tóc búi cao búi lên, vài sợi tóc trở nên có chút rời rạc, cùng vài sợi tóc lười biếng cuốn cuốn rũ ở bên má.


Bởi vì là quay chụp tạp chí, ánh đèn chiếu xuống lớp trang dung thật sự rất đẹp. Đôi mắt to hơn, độ cong của mắt bị kéo nghiêng nghiêng, làm đôi mắt hoa đào của cô vốn là sương mù thu hút thêm vài phần mị hoặc, sau đó lại dán thêm lông mi giả vừa dài vừa đậm, môi đỏ như lửa cháy, liếc mắt một cái nhìn lại cô gái diện lễ phục váy dài màu đen trong gương, hai mắt gian xẹt qua nhiều vẻ vũ mị, cong môi cười gian càng là liễm diễm sinh quang. An Đóa sửa sang lại biểu tình, làm chính ánh mắt của mình có vẻ lạnh nhạt, ngăn chặn ý cười trên khoé môi, một bên khoé môi nhẹ nhàng gợi lên.


Chuyên viên trang điểm cầm hộp phấn nhịn không được oa một tiếng, giơ ngón tay cái lên tán thưởng nói: "Cô An, cô hiện tại cực kỳ xinh đẹp."


An Đóa quay đầu cười, dáng vẻ vưu vật mị hoặc kia trong gương phút chốc liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, hai tròng mắt của cô nháy mắt, ôn nhu gật đầu: "Cảm ơn."


Trợ lý của chuyên viên trang điểm giúp An Đóa dẫn theo làn váy đi ra studio, nghe được studio ồn ào tiếng cười nói, An Đóa vừa lòng cong cong khoé môi, ngẩng đầu mắt nhìn về phía người phụ trách đang nói chuyện cùng Phượng Phi, cong môi cười rồi đi qua tiếp đón nhiếp ảnh gia.