Hai tuần sau.....
9 giờ tối tại bar Over Angel, trong phòng VIP ngồi ba người đàn ông ưu tú Nguyễn Tuấn Kiệt, Lãnh Tư Vũ và Phùng Nhất Phàm ngồi thoải mái trên ghế sofa trên tay mỗi người thản nhiên cầm một ly rượu mạnh.
"Vũ, cậu tính chừng nào đến New York?"
Nhất Phàm tay lắc lắc ly rượu mạnh nhìn Tư Vũ nói.
"Hai ngày nữa, Hà My và gia đình tao cũng đến."
"Vũ, mày hẹn bọn tao là vì chuyện của lô hàng?”
Nguyễn Tuấn Kiệt nhìn Lãnh Tư Vũ khẳng định nói, anh bắt được tin lô hàng của Tư Vũ đã xảy ra chuyện.
"Lô vũ khí của tao bị cướp trên đường đưa đến Anh vào hai ngày trước."
Giọng nói trầm khàn mang theo sự nguy hiểm của Lãnh Tư Vũ vang lên, cặp mắt của Phùng Nhất Phàm chợt bừng sáng anh nhìn Lãnh Tư Vũ với vẻ kinh ngạc.
"Ai mà to gan đến như vậy? Hàng của Lãnh tổng cũng dám động đến.”
Phùng Nhất Phàm uống một hớp rượu nhìn Lãnh Tư Vũ nói với giọng khó tin.
"Nghe nói là người của Louisa. Nhưng chỉ là tin đồn còn chưa được chứng thực."
Louisa là thủ lĩnh của gia tộc mafia gốc Ai Cập, hắn là một người năng động hăng máu, sau khi tiếp nhận chức vị người cằm đầu hắn lập tức bành trướng thế lực của mình muốn tiêu diệt tất cả đối thủ, biến gia tộc của hắn trở thành gia tộc mafia đứng đầu thế giới.
"Mày bọn tao ra đây để chứng thực về điều này?."
Nguyễn Tuấn Kiệt tay mân mê cái bật lửa hình con sói nhìn Lãnh Tư Vũ nói với giọng lạnh như băng, anh biết lô vũ khí của Tư Vũ bán cho Anh trị giá đến 300 triệu đô la, Lãnh Tư Vũ sẽ không bỏ qua cho kẻ nào dám phỗng tay trên của anh.
"Phải, tao cho đàn em đã điều tra được lô vũ khí được cắt giấu tại Ai Cập."
Lãnh Tư Vũ nhíu mày tỏ ra tức giận, anh mà tìm được lô vũ khí đó, anh sẽ cho người san bằng cái bang phái không biết viết chữ chết ra làm sao của bọn họ.
"Tuấn Kiệt, mày có thể giúp tao lần này, dạo gần đây Hà My không khỏe với hai ngày nửa tao còn phải sang New York nữa”
Lãnh Tư Vũ nói với giọng bất lực, sau khi đi chơi về Hà My đã ngã bệnh trong lòng Tư Vũ rất lo lắng, nếu không phải có việc gấp anh cũng chẳng qua bên đấy làm gì.
Nguyễn Tuấn Kiệt trầm mặt suy nghĩ một chút, thật trùng hợp anh đang có việc quan trọng cần sang Ai Cập ngay.
Trong lòng anh còn đang suy nghĩ tìm cách gì để sang Ai Cập mà không gây sự chú ý đến mọi người, nếu đã như vậy anh sẽ lấy cớ đi tìm lô hàng này của Lãnh Tư Vũ đường đường chính chính bước chân đến Ai Cập.
Đột nhiên giọng nói nghiêm túc của Nguyễn Tuấn Kiệt vang lên.
"Được, xem như mày lại thiếu tao thêm một món nợ ân tình. Tư Cảnh cho người chuẩn bị máy bay, chúng ta sẽ khởi hành vào chiều mai."
Sau khi tan sở An Thư cùng An Đào dùng cơm tối tại một nhà hàng Nhật bên cạnh bar Over Angel.
Sau khi dùng cơm xong, An Thư và An Đào vừa nói chuyện vừa bước ra khỏi cửa nhà hàng Nhật.
Đột nhiên một chiếc xe thể thao Lamborghini màu đỏ chói, quẹo từ một con đường nhỏ phóng với tốc độ nhanh như chớp, xoáy bánh đậu trước mặt của hai cô.
Vì tốc động kinh hoàng này nên bánh xe mạ sát vào mặt đường nhựa tỏa ra mùi khét nồng nặc làm An Thư và An Đào bất giác nhíu mày trong vẻ khó chịu.
Cánh cửa xe được mở ra Nguyễn Tuấn Khải hiên ngang bước xuống, anh thản nhiên quăng chìa khoá xe cho thuộc hạ của Lãnh Tư Vũ lúc này đang đứng canh chừng nghiêm mặt trước cửa bar Over Angel.
Nguyễn Tuấn Kiệt đưa mắt thấy An Thư và An Đào nên đi đến
“Này An Thư Thư, chị ăn tối rồi à? Tôi đến sớm hơn đã mời được chị để trả ơn”
“Tại sao gọi tôi là chị?”
“Bắt buộc”
An Thư cười nguy hiểm: “Còn về trả ơn, đối với Nguyễn thiếu đây có phải bèo quá không? Tôi ghi nợ cậu rồi không đơn giản bửa cơm đâu”
Thấy nụ cười đó của An Thư khiến anh xởn gai óc liền đi nhìn sang An Đào: “Chào nhóc con lâu không gặp”
“Tôi lớn rồi đừng gọi là nhóc”. An Đào nói với giọng khó chịu
“Tôi lớn hơn nên thích gọi thế”. Mặt của Nguyễn Tuấn Khải trong rất gợi đòn.
An Đào vung nắm đấm đến trước mặt Nguyễn Tuấn Khải, anh nhanh lẹ liền chụp lại. Giọng trêu chọc: “Chẳng phải vì gương mặt này mà em tính để tôi về ngắm mỗi ngày sao? Tại sao lại muốn phá hủy nó chứ?”
An Đào cứng họng: “Anh…anh…”
Trong lúc hai người đang cãi vã An Thư đứng một bên khoanh hai tay trước ngực chờ xem kịch vui.
Đột nhiên một đám người oai nghiêm từ trong bar Over Angel bước ra, An Thư liền nhận ra là Lãnh Tư Vũ, Phùng Nhất Phàm và Nguyễn Tuấn Kiệt.
Với lai lịch của bất kỳ nhân vật nào có thế lực lớn hay nhỏ trong hắc bạch lưỡng đạo, cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Trong lòng cô hiện lên tia nghi ngờ, không biết ngọn gió nào đã khiến ba ông trùm với lai lịch khủng như bọn họ, hôm nay lại tụ tập tại bar Over Angel này.
Trong lúc cô quan sát ba người đột nhiên trong lòng An Thư hiện lên tia bối rối, khi cô nhìn thấy Nguyễn Tuấn Kiệt
Lúc này anh được Tư Cảnh và một vệ sĩ đỡ từ trong bar bước ra ngòai, anh đã ngà ngà say ánh mắt sắc bén không hề lộ ra sự lờ đờ vì men rượu, ngược lại còn sáng hơn cả những vì sao trên bầu trời, khuôn mặt yêu nghiệt càng tỏa ra sự mê hoặc làm An Thư nhìn anh đến ngây cả người.
Lãnh Tư Vũ, Phùng Nhất Phàm hai người được thuộc hạ của mình cung kính mở cửa xe, họ ngồi vào trong xe rời khỏi bar Over Angel.
Sau khi xe của bọn họ vừa rời khỏi đột nhiên năm chiếc xe gắn máy màu đen từ đâu xông tới, trên tay của bọn họ cầm những cây mã tấu Nhật nhắm thẳng vào người của Nguyễn Tuấn Kiệt tấn công.
An Thư thấy vậy liền nhìn sang Nguyễn Tuấn Khải nói: “Ở đây có thuộc hạ và tôi rồi. Cậu đưa An Đào về dùm tôi đi”
An Đào thấy ánh mắt của chị trở nên lạnh lẽo khi nhìn mình nên ngoan ngoãn nghe theo.
Nguyễn Tuấn Khải cũng biết cô là ai nên cũng biết thân thủ của cô cũng không vừa nên cũng lên xe chở An Đào về.
Trong tình huống đột ngột này, thuộc hạ của Nguyễn Tuấn Kiệt phản ứng cực kỳ lẹ, họ dùng thân thể của mình tạo thành một bức tường phòng thủ chặn trước mặt anh, Tư Cảnh và vệ sĩ lập tức rút bên hông ra khẩu súng tuỳ thân của bọn họ nhắm vào bánh xe gắn máy không ngừng nổ súng.
"Păng......pằng......pằng......."
"Ahhhhhhhhhhhhhh..............."
Cô nhìn theo hướng tiếng súng vang lên, nhìn thấy một đám côn đồ trên tay cầm mã tấu muốn tấn công một người đàn ông.
Một vệ sĩ lái xe củ anh thấy vậy liền xông tới đánh nhau với mấy tên vừa mới nhảy xuống từ trên xe gắn máy.
Lúc này An Đào đang đứng cách Nguyễn Tuấn Kiệt không xa, cô thản nhiên đứng đó cặp mắt nham hiểm không ngừng quan sát tình hình như máy camera đang giám sát hiện trường.
Từng hoạt động trong phạm vi trước mặt đều nằm rõ trong tầm mắt của An Thư, cặp mắt thâm thuý không hề hiện lên tia dao động với tình cảnh hỗn loạn trước mắt.
Đột nhiên An Thư nhìn thấy hai tên ngu xuẩn không biết chết là gì muốn đột kích Nguyễn Tuấn Kiệt một tên cầm mã tấu bước đi thận trọng từ từ tiến đến gần anh, tên còn lại cầm một khẩu súng lục ẩn núp sau một chiếc xe đậu trước mặt Nguyễn Tuấn Kiệt
Tuy vũ khí tuỳ thân của hắn chính là mã tấu, nhưng vì muốn giết Nguyễn Tuấn Kiệt một cách nhanh và gọn hơn nên hắn mới dùng đến súng.
Cặp mắt sắc bén của An Thư liền quan sát Tư Cảnh và hai vệ sĩ, họ đang ứng phó với mười mấy tên tiếp diện nên không nhìn thấy.
An Thư liền dùng tay trái ấn lên cái nút màu bạc trên đồng hồ luôn được đeo trên cổ tay trái của cô, một cây kim tẩm kịch độc hiện ra trên tay An Thư.
Cặp mắt tàn nhẫn mang theo sự kiêu hãnh của An Thư bất giác nhìn xung quanh không thấy ai để ý đến mình, cô liền vươn tay phóng cây kim tẩm kịch độc thẳng vào mi tâm của hắn.
An Thư ra tay độc ác vừa nhanh vừa chuẩn, thần không biết quỷ không hay.
Tên cầm súng chết một cách không minh bạch, chính bản thân hắn cũng không biết vì sao mình lại bỏ mạng vô lý như vậy.
Thật ra hắn chết không phải vì cây kim đó, cái thật sự đã lấy mạng của hắn chính là chất độc được tẩm trên cậy kim.
Nó là một loại độc chỉ cần thấm vào da thịt sẽ lập tức phát tán và lấy mạng của đối phương trong tích tắc.
Sau khi xử lý xong tên đó An Thư nhìn thấy tên cầm mã tấu đã tiến tới bên cạnh Nguyễn Tuấn Kiệt , cô không thể ra tay giết chết hắn để cứu anh vì cô sợ thân phận của mình sẽ bại lộ, suy nghĩ một chút An Thư liền gọi tên anh để thuộc hạ của Nguyễn Tuấn Kiệt có sự cảnh giác hơn.
"Tuấn Kiệt, cẩn thận."
Trong lòng An Thư thầm nghĩ, dù sao anh và cô cũng đã từng.
Vã lại hiện tại Nguyễn Tuấn Kiệt không thể nào xảy ra chuyện được, cô cần đến sự hổ trợ của Nguyễn Gia.
Thật ra những việc này chỉ là cái cớ do An Thư tự dựng lên để che giấu sự quan tâm của cô đối với Nguyễn Tuấn Kiệt, cô không muốn tiếp nhận sự thật rằng mình đã thật sự rung động trước người đàn ông ưu tú này.
Với tính cảnh giác của Nguyễn Tuấn Kiệt làm sao anh lại không biết có người muốn đánh lén anh, nhưng anh thấy An Thư đứng một bên nhìn mình nên muốn biết An Thư sẽ có phản ứng gì, thì ra cô cũng quan tâm đến anh.
Nguyễn Tuấn Kiệt không hề lo sợ với cảnh trước mắt này, việc bị ám sát thường xuyên xảy ra với anh, nhưng lần này lại khác, lần này An Thư đang ở bên cạnh anh.
Ánh mắt nguy hiểm chợt hiện lên tà khí, anh khom người nhặt lên cây mã tấu của một tên đối thủ bị giết chết nằm dưới mặt đất.
Con ngươi đen nhánh hiện lên một ngọn lửa tàn khốc, anh cau mày bàn tay nắm chặt cây mã tấu xoay người lại nhìn tên muốn đánh lén anh.
Hắn đụng phải ánh mắt hung bạo cùng với khuôn mặt ma quỷ của Nguyễn Tuấn Kiệt, hắn cảm giác khiếp hãi trong lòng, bước chân đột nhiên dừng hẳn lại bàn tay đang cầm vũ khí run run toát mồ hôi lạnh.
Nguyễn Tuấn Kiệt bước từng bước chậm rãi về phía hắn, chỉ trong tích tắc Nguyễn Tuấn Kiệt đã vươn cây mã tấu không chút lưu tình chém xuống, anh ra tay nhanh như chớp tên đối thủ còn chưa kịp phản ứng, đã bị Nguyễn Tuấn Kiệt giết chết bằng một nhát dao.