Ánh Sáng Trên Bầu Trời Đêm

Chương 116: Bão táp, sóng thần kéo đến




Bởi vì đã tắt loa ngoài rồi nên Nguyễn Tuấn Khải không nghe được An Thư nói cái gì, chỉ có thể đoán chừng cô đang gọi Nguyễn Tuấn Kiệt có việc

Nghe câu trả lời lạnh lùng của anh hai, trong lòng Nguyễn Tuấn Kiệt gào thét: Đừng mà! Tại sao! Đến cả An Thư cũng xuất đầu rồi mà vẫn vô dụng! Chẳng lẽ trời muốn diệt ta?

An Thư mềm giọng nói: "Nhưng mà, dù gì tôi cũng đã đến dưới công ty rồi. Người ta đã có thành ý như vậy rồi mà không gặp. Một lát thôi được không. Được không?"

Nguyễn Tuấn Kiệt trầm mặc ba giây, sau đó mở miệng nói: "Được rồi, tôi cho người đưa em lên”

Nguyễn Tuấn Khải ngẩn ngơ, cảm tưởng như toàn thân đều được ánh sáng rực rỡ chiếu rọi, cuối cùng cũng được giải thoát rồi!

Chị dâu uy vũ bá đạo!

Đã biết chắc chắn cô ấy làm được mà!

Còn tưởng anh ba khí phách thế nào, hóa ra cũng chỉ làm mình làm mẩy tí thôi!

Nguyễn Tuấn Kiệt nhìn sang Tư Cảnh đang ngồi phía sau.

“Xuống sảnh công ty đón người”

Sảnh công ty.

An Đào đi đến phía nữ nhân viên.

“Chào chị cho em gặp Nguyễn tổng”

“Em có hẹn trước không theo quy định của công ty có hẹn trước mới được vào ạ”

An Đào nhìn An Thư lắc nhẹ đầu. An Thư đi lại phía nhân viên: “Tôi bên công ty Phạm thị đến để bàn hợp đồng”

Nữ nhân viên nói: “Chẳng phải bên Phạm Thị báo là nam đến sao?”

An Thư lãnh đạm nói: “Chị có thể báo lên trên”

Nhân viên định nhấc điện thoại gọi thì đã thấy Tư Cảnh đi lại.

Nữ nhân viên cúi chào: “Chào thư kí Tư. Có hai phụ nữ này muốn gặp chủ tịch”

Tư Cảnh cúi đầu chào nói: “Chào hai tiểu thư, hai cô đợi tôi giải quyết việc rồi dẫn hai cô lên”

Tư Cảnh đi lại nữ nhân viên nói nhỏ: “Nữ có gặp hai cô gái này cứ cho vào thẳng, không cần hẹn trước”

Tư Cảnh đưa hai cô đến phòng Nguyễn Tuấn Kiệt.

“Mời hai tiểu thư vào”

An Thư đi vào ghế giữa phòng anh ngồi: “Cậu đừng gọi tôi là tiểu thư nữa.”

“Dạ được. Tôi gọi lão đại là anh thì gọi tiểu thư là chị cũng được”

“Chị đợi boss một lát để anh ấy sắp xếp rồi đến”. Tư Cảnh đem trà đến mời hai cô

Đang nói chuyện thì từ của có người phụ nữ đi vào. Trên người mặc bộ váy đen trễ vai. An Thư nhíu mày không có phép lịch sự đi vào không gõ cửa.

Tô Trinh nhìn thấy An Thư đang ngồi thì lên giọng nói: “Tại sao cô vào được đây?”

Tư Cảnh: “Câu đó tôi hỏi cô mới đúng? Cô ăn nói cho cẩn thận đây là Nhị tiểu thư Phạm gia đến bàn hợp đồng đấy”

Tô Trinh cười khinh: “Cô ta mà là tiểu thư Phạm gia?”

An Đào nhìn Tô Trinh: “Này bà cô. Bà trên rừng mới xuống à, cập nhật thông tin chậm quá đấy”

Tô Trinh tức giận định đi đến An Đào: “Mày… mày nói ai là bà cô hả?”

“Nói cô đây bà cô già”

Tô Trinh giơ tay lên tát An Đào may mà An Thư đứng dậy chụp tay cô ta lại hất ra.

“Mày dám đẩy tao ngã?”



An Thư lạnh giọng nói: “Tại sao cô lại ở đây. Chỗ tôi và Nguyễn tổng sắp bàn hợp đồng. Cô nói tôi không phải tiểu thue Phạm gia thì là ai?”

“Là ai cũng được nhưng chắc chắn không là mày. Còn vì sao tao ở đây tao chính là Nguyễn thiếu phu nhân tương lai. Mày đi về đi”

Tư Cảnh định lên tiếng thì An Thư đưa tay ra hiệu im lặng.

“Nguyễn thiếu phu nhân tương lai? Vậy thì bây giờ chưa phải rồi. Vì thế cô có tư cách gì nói chuyện với tôi và đuổi tôi đi. Với hai chữ tương lai của cô à?”

“Mày… mày cút đi. Nguyễn thị làm sao kí hợp đồng với mày được” Tô Trinh nhào đến để đánh An Thư.

An Thư nhanh nhẹn né sang bên cô ta theo quán tính mà ngã ra ghế. An Thư lấy túi sách nói: “Được thôi. Cô nhớ là mình đuổi tôi đi đừng đến mà xin lỗi”. An Thư và An Đào đi ra cứ để về, thấy thế Tư Cảnh đuổi theo sau ngăn lại.

An Thư vừa đến cửa thì Nguyễn Tuấn Kiệt đi vào. Anh thấy cô cầm túi xách biết là cô định về. An Thư tính lướt qua người anh đi thì bị anh nắm tay lại.

“Em sao thế?”

An Thư lấy tay mình ra nhìn anh: “Xem ra Nguyễn thị không muốn hợp tác với Phạm thị. Người tự xưng là Nguyễn thiếu phu nhân lại đuổi tôi đi. Nguyễn thị chẳng cho Phạm thị một chút mặt mũi sao. Nguyễn tổng về sắp xếp lại gái đình đi rồi chúng ta nói sau”

An Thư và An Đào ra về.

Sau khi cúp điện thoại, Nguyễn Tuấn Kiệt liền cho tan họp, sắp xếp lại tài liệu

Tất cả mọi người đều trố mắt nhìn nhau, không dám tin có thể thoát một kiếp dễ dàng đến vậy!

Nguyễn Tuấn Khải cười đắc ý, mau cám ơn tôi đi, là tôi gọi người cứu mạng mấy người đó, các người đều nhờ phúc của tôi!

Vừa tan họp, Nguyễn Tuấn Khải lập tức bị bao vây:

"Nhị thiếu! Vừa nãy là chúng tôi nghe nhầm sao? Thật sự có một người phụ nữ gọi điện cho Nguyễn tổng!"

"Người vừa gọi là ai vậy? Chỉ cần một cú điện thoại thôi cũng có thể kéo Nguyễn tổng đi giữa lúc đang họp!"

"Đúng đúng đúng! Có phải Lục tổng đã kiếm được người giao phó cuộc đời rồi không? Rốt cuộc là thiên kim tiểu thư nhà nào? Nhị thiếu, tiết lộ cho chúng tôi đi!"

...

Nguyễn Tuấn Khải vẻ mặt đề phòng trợn mắt nhìn bọn họ: "Làm giề làm giề! Mấy người hỏi đấy là ai để làm giề? Muốn ôm đùi người ta? Đừng hòng! Đùi chị dâu tương lai chỉ có tôi mới được ôm! Các người đừng hòng mơ tưởng!"

Mọi người: "..." chúng tôi muốn ôm đầu ngón chân cũng không được sao?

...

An Thư như trút được gánh nặng mà cúp di động.

Cuối cùng cũng xong...

Lần này chắc không có vấn đề gì chứ?

Rõ ràng là chuyện không liên quan đến cô, mà cô lại cứ thế mà đâm đầu vào!

Vừa mới chuẩn bị đi thì di động lại reo, lại là Nguyễn Tuấn Khải

"Nhị thiếu, sao rồi? Vẫn không được sao?"

"Không không không, mĩ nhân kế của Tiểu Thư Thư quá tuyệt vời! Đã giải trừ nguy cơ một cách hoàn mỹ!"

An Thư vừa nghe mặt liền đen: "Cái gì mà mĩ nhân kế! Rõ ràng là tôi dùng kế điệu hổ ly sơn có được hay không? Anh có kiến thức không đấy hả!”

“Tôi đến rồi về đây này. Mà yên tâm anh ta mắc giải quyết chuyện khác, lo chuyện mình đi”

"Ai ui! Tôi hiểu! Tôi hiểu mà \~ cứ thế đi, tôi cúp máy đây! Lần sau rảnh rỗi mời cô ăn cơm!"

An Thư câm nín nhìn chiếc di động trong tay.

********

“Ting” tiếng chuông cửa nhà An Thư vang lên.

An Thư đi ra mở cửa người đến là Nam Cung Luân.

“Đến đây làm gì?”



Nam Cung Luân đẩy An Thư sang bên đi vào nhà. Nam Cung Luân vào ghế ngồi, rót nước uống tự nhiên như nhà mình.

An Thư đi lại ngồi đối diện anh, nhíu mày hỏi: “Nhà anh à?”

Nam Cung Luân lắc đầu ngây thơ: “Không, nhà em mà. Thay đồ đi ăn cơm”

An Thư cầm quyển sách trên bàn lật ra đọc: “Không rảnh”

Điện thoại An Thư reo lên, cô đưa tay lấy điện thoại xem là ai. Màn hình hiển thị tên Tuấn Kiệt, An Thư đưa tay lên miệng ra hiệu cho Nam Cung Luân im lặng.

“Alo. Anh gọi tôi có gì không?”

“Tôi muốn hẹn em ra để nói về việc Tô Trinh đã làm”

“Địa chỉ?”

“Bây giờ, anh gửi cho em”

Cô định tắt máy thì nghe có tính phụ nữ kế bên truyền đến.

“Này Nam Cung Luân. Đi ăn nè”

Nam Cung Luân đến ngồi cạnh cô: “Sao đổi ý rồi à? Được đi ăn với trai đẹp mà”. Anh dựa đầu vào vai cô.

An Thư đẩy đầu Nam Cung Luân ra: “Đồ điên. Đợi tôi thay đồ”

Đến nhà hàng.

Từ xa An Thư đã thấy Nguyễn Tuấn Kiệt trong nhà hàng còn có người phụ nữ kế bên, nếu cô nhìn không nhầm là Quan Tử Dao.

Nam Cung Luân nhìn theo ánh mắt của An Thư

“Thì ra em có ý đồ hết”

An Thư đưa tay đánh vai anh: “Vào rồi thể hiện sao cho coi được đấy”

Nói rồi An Thư bước vào Nam Cung Luân đi theo sau.

An Thư thấy hai người gật nhẹ đầu chào, Nguyễn Tuấn Kiệt và Quan Tử Dao cũng chào.

Nam Cung Luân kéo ghế cho An Thư ngồi.

An Thư giọng lãnh đạm nói: “Nguyễn thiếu và Quan tiểu thư vì báo trễ tôi có việc mong thứ lỗi”

Quan Tử Dao cười nhẹ: “Không sao đông người càng vui”

Quan Tử Dao nhìn người mà mấy năm mình luôn muốn về gặp. Quả là người phụ nữ của Nguyễn Tuấn Kiệt thật đặc biệt. Quan Tử Dao tay nắm lại thành nắm đấm, nhưng phải cố tươi cười để không bị lộ.

An Thư nhận ra điều đó chỉ cười nhẹ: “Hai người gặp tôi có việc gì?”

Quan Tử Dao: “À là chuyện của Tô Trinh. Dù gì em ấy cũng là em họ tôi, tôi đã biết chuyện em ấy đã làm nên hôm nay nhờ anh Kiệt đây hẹn cô ra để thay em ấy xem lỗi cô”

An Thư đưa mắt nhìn sang Nguyễn Tuấn Kiệt rồi nhìn Quan Tử Dao: “Tô Trinh làm sao cô ta lại không đến đây để người ngoài xưng là chị đến để nói những lời đó có phí quá không?”

Nam Cung Luân kéo nhẹ tay An Thư, khiến cô nhìn sang anh. An Thư lắc nhẹ đầu nhìn Nam Cung Luân ý bảo cứ để cô nói.

Quan Tử Dao cố gượng cười trước lời nói sắc bén của cô: “Dù sao tôi cũng là chị họ của em ấy. Em ấy còn nhỏ nên không hiểu chuyện cho lắm, mong Phạm tiểu thư bỏ qua”

“Thôi dù gì Nguyễn thiếu và Quan tiểu thư đã nói vậy rồi thì không sao. Tôi cũng không có thời gian để ý đến nhưng người không ra gì. Nhờ Quan tiểu thư gửi lời của tôi đến cô Tô là cẩn thận lời nói của mình, sợ sẽ hại sao này.” Cô biết Quan Tử Dao cố thể hiện mình là thiếu phu nhân tương lai của Nguyễn gia đây mà. Cô chẳng cần nể mặt gì.

Quan Tử Dao cố ngượng cười.

Nguyễn Tuấn Kiệt từ lúc cô vào đều nhìn chằm chằm thấy cô nói thế để mọi chuyện không đi quá xa, anh lên tiếng: “Vậy chuyện hợp tác giữ chúng ta như thế nào?”

An Thư đưa mắt nhìn anh: “Chuyện cô Tô đã giải quyết xong còn về việc hợp tác tôi phải suy nghĩ lại. Dám nói những lời đó với Nhị tiểu thư Phạm gia như thế thì mặt mũi Phạm gia để đâu. Dù Quan tiểu thư đưa gia mặt đi chăng nữa. Phạm thị cần cân nhắc theo. Tôi có việc xin phép đi trước. Thất lễ rồi”.

Nam Cung Luân đứng dậy kéo ghế ra cho cô đi. Anh không thèm đưa mắt nhìn hai người.

An Thư không ngờ lại gặp Quan Tử Dao nhanh như thế. Báo táp, sóng thần sắp kéo đến.