Ba mươi phút sau.
Tịch Ngưng buông di động đặt trên đùi mình, hờn dỗi nói:’‘Em không chơi nữa đâu.’’
Rõ ràng là cô là người đi rừng rất có kinh nghiệm, thế mà Thương Mộ Nghiêm lại còn giỏi hơn cô. Cùng một đội với anh thì còn vui vẻ chơi tiếp, vừa chuyển sang trận đánh 1vs1 lại bị anh giết một cách không lưu tình.
Thua một lần còn sẽ cho rằng là may rủi, nhưng mà thua đến sáu lần chắc chắn là do kỹ năng rồi.
Thương Mộ Nghiêm liếc nhìn cô, thấy Tịch Ngưng không còn hứng thú chơi game nữa nên anh cũng thoát khỏi giao diện game, bình thản hỏi:’‘Thua nên tức giận?’’
‘‘Không phải.’’ Hai má cô hơi ửng đỏ lên, lập tức không chịu nhận.
Tịch Ngưng suy nghĩ một lát, trong mắt loé lên tia giảo hoạt:’‘Là vì anh Mộ Nghiêm chơi game quá đỉnh ấy ạ.’’
Mặt anh không thay đổi:’‘Đừng nịnh bợ nữa.’’
Tịch Ngưng lườm anh một cái, không nói thêm câu gì.
Gần đến năm giờ tối thì đồ ăn được đặt sẵn đã được chuẩn bị xong xuôi, đồ ăn ở khách sạn ở đây thật sự rất phong phú, cô cũng không phải dạng người kén ăn nên mỗi món ở đây đều rất là hợp khẩu vị cô.
Tầm đến bảy giờ tối, mọi người lại bàn tính đến chuyện gì đó.
Tịch Ngưng vừa mới lấy ly trà từ trong phòng ăn đi ra ngoài, lại nghe một đàn chị hỏi:’‘Tịch Ngưng, em thì sao? Muốn đi không?’’
Cô nhíu mày:’‘Đi là đi đâu?’’
‘‘Nhà ma.’’
Nghe hai chữ này toàn thân cô đều trở nên cứng đờ, sắc mặt cô dần rồi khó khăn lắc đầu:’‘Không. Em không đi đâu.’’
Tịch Khương nhìn đến nét mặt cô:’‘Sao thế? Em sợ sao?’’
Tịch Ngưng nhìn Tịch Khương thẳng thắn thừa nhận:’‘Vâng, một chút ạ.’’
Sau hơn một ngày ở đây thì đa phần nhóm họ cũng đã rõ hơn về tính cách cô.
Thoải mái chia sẻ, không thể hiện bản thân, thích cười và luôn lễ phép.
Nghe lời nói đó của Tịch Ngưng thì Tịch Khương chỉ cho rằng là cô chỉ sợ một chút, đi đến lôi kéo cô lên xe trong sự cự tuyệt của cô.
‘‘Anh, em không đi.’’
‘‘Ngưng Ngưng, ở đây một mình thì buồn lắm, anh không yên tâm.’’
‘‘Nhưng em không muốn đi.’’
Một giọng nói lạnh lùng vang lên:’‘Em ấy không đi muốn thì cậu đừng có ép.’’
Tịch Khương quay đầu nhìn.
Là Thương Mộ Nghiêm.
Tịch Khương đáp lại:’‘Nhưng mà tôi không thể để em ấy một mình ở đây được. Mọi người đến đây là để chơi mà, mai là chúng ta đã về rồi. Không thể ở trong phòng mà lãng phí thời gian quý giá được, huống chi em ấy còn nghỉ học để đến đây chơi.’’
Dưới sự thuyết phục ầm ĩ của Tịch Khương, cuối cùng cô cũng gật đầu đồng ý.
Nhà ma mà họ đến là trong khu vui chơi khi sáng, lúc sáng không chơi là vì nó vẫn chưa mở cửa, với lại buổi tối chơi mới kích thích được lòng sợ hãi và nhát gan của con người. Khi mua vé xong Tịch Khương là người phấn kích đi đầu, nhưng anh ấy trước khi đi có để ý xem ai đi cùng với cô.
Thấy em gái mình vẫn đi bên cạnh Thương Mộ Nghiêm, trong lòng anh ấy có sự an tâm thật sự.
Căn dặn cô một cái rồi nhanh chóng tiến vào bên trong cùng mọi người.
Thật ra dù đi chung với nhau nhưng tiền bạc giữa bọn họ rất sòng phẳng, ai chơi thì người nấy tự mua.
Thương Mộ Nghiêm và cô là người mua vé cuối cùng, cũng là người vào nhà ma cuối cùng.
Nhưng khi đứng trước cửa nhà ma, lòng bất an và sự căng thẳng của cô lên đến đỉnh điểm.
Lồng ngực cô phập phồng vì sợ hãi, khẩn khiết nhìn anh:’‘Hay là…anh đi một mình đi. Em vào xe đợi mọi người.’’
Nhìn gương mặt cô đã sợ tới mức đáng thương, anh hơi cong khoé môi, cô trong bộ dạng này thật sự đáng yêu tới mức không chịu được.
Thương Mộ Nghiêm không nhịn được mà đưa tay lên nhéo nhẹ má cô một cái, da thịt mềm mại và mịn màng từ gò má truyền tới đầu ngón tay anh một cảm giác sung sướng tê người, anh bình tĩnh nói:’‘Đi qua một lần là được. Nếu không được, anh quay lại xe cùng em.’’
Tịch Ngưng ngước lên nhìn anh, tự thuyết phục bản thân mình. Thương Mộ Nghiêm cũng là đến đây là để chơi, cũng không thể vì cô sợ mà làm liên luỵ đến anh, với lại cô cũng muốn đi bên cạnh anh, cùng anh bước vào bên trong, chỉ cần cả hai đứng gần nhau thôi là cô đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện rồi.
Dũng cảm hít sâu một hơi, cùng với anh tiến vào.
…
Không biết có phải vì có anh bên cạnh hay không mà đi một đoạn khá lâu nhưng cô vẫn chỉ bị giật mình nhẹ khi vô tình nhìn thấy những mô hình máu me kia.
Tịch Ngưng nhìn anh:’‘Anh Mộ Nghiêm.’’
Thương Mộ Nghiêm nghe cô gọi, cúi đầu nhìn xuống cô.
Tịch Ngưng nói:’‘Mình tìm chỗ ra nhanh nhanh được không? Nhạc…nghe ghê quá.’’
Thương Mộ Nghiêm im lặng nghe cô nói xong, hồi sau lại ngập ngừng nói:’‘Anh không biết đường đi.’’
Cô bất đắc dĩ thở dài một cái.
Tịch Ngưng không phát hiện ra ý cười trên môi anh, trong đây ánh đèn quá tối, cô chỉ lờ mờ nhìn thấy anh đang nhìn cô, nghe thấy lời anh nói cô cũng bối rối không thôi:’‘Em…cũng không biết đường đi.’’
Đột nhiên, cần cổ cô truyền đến một cảm giác lạnh lẽo nhột nhột giống như có bàn tay ai đó chạm vào, cô theo quán tính mà quay đầu lại nhìn.
Vừa quay đầu nhìn liền không chuẩn bị cái gì mà đối diện với một cơ thể màu trắng treo ngược xuống đất, hướng ánh mắt dữ tợn cùng khuôn mặt trắng bệt trừng trừng mắt nhìn chằm chằm cô, trên miệng còn trào ra máu tươi.
“Á…Ma…Ma…!’’
Cô kinh hãi không giữ được cảm xúc mà thét lên một tiếng đầy khốn khổ.
Không phân biệt được cái gì mà cô lùi về sau, muốn bỏ chạy về phía trước. Vừa định bỏ chạy thì giây tiếp theo đầu cô đã đập vào một thứ gì đó khá cứng, cô chỉ kịp “A” lên một tiếng thì một cánh tay to lớn cứng rắn đã vòng ra sau lưng túm chặt lấy eo cô, kéo cô ôm chặt vào lòng.
Giọng nói bình tĩnh của anh gần bên tai cô, anh đem cô ôm vào trong lòng, cánh tay vòng ra sau lưng mà giữ chặt bả vai cô:’‘Không sao đâu. Đừng sợ.’’
Cô vừa sợ vừa thoảng liền vươn tay ra muốn ôm lấy cái gì đó, lại không ngờ thứ mình đang ôm chính là vòng eo rắn chắc của anh, đem mặt chôn vào trong lòng ngực anh, tránh đối diện với cái thứ đáng sợ kia.
Bả vai vì sợ hãi mà run lên lẩy bẩy. Chân cũng muốn nhũn hết cả ra.
Thương Mộ Nghiêm thản nhiên lẳng lặng nhìn xuống cô gái trong lồng ngực mình.
An ủi dỗ dành cô.
Lời nói Thương Mộ Nghiêm trầm ổn lại rất có cảm giác an toàn, khiến cảm xúc cô dần dần trở nên bình tĩnh trở lại, an tâm mà dựa vào lòng ngực anh.
Lại cảm nhận được cánh tay cô đang vòng qua ôm lấy eo mình.
Khoé môi anh chợt cong lên.
Trong lòng anh chợt dâng lên một cảm giác thoả mãn kinh khủng.