Nơi này là lần đầu tiên cô được đặt chân tới, Tịch Ngưng bị choáng ngợp với khung cảnh của những hàng cây cổ thụ và con đường rộng lớn trước mặt.
Bỗng nhiên cảm thấy trong lòng thoải mái và tự do một cách lạ thường.
Ánh mắt Tịch Ngưng trong veo, nở một nụ cười ngọt ngào chân thật.
Thương Mộ Nghiêm nhìn nửa sườn mặt cô, trong lòng truyền tới một cảm giác dễ chịu nào đó.
Đi được một đoạn đường và chụp được một số thứ, phía trước mặt họ có hai con đường được chia riêng biệt.
Một, là con đường dành để đi bộ như từ nãy giờ.
Hai, là một cây cầu dẫn đến đầu sông bên kia.
Dưới mặt nước màu xanh sạch sẽ đó lại phản chiếu tất thảy mọi người ở đang đi trên cây cầu ấy. Tịch Ngưng tận hưởng nhắm mắt hít sâu, cảm nhận không khí mát mẻ có mùi cây cối ở nơi này.
Tịch Khương nhìn quanh như tìm kiếm cái gì đó, anh ấy cất cao giọng:’‘Tớ tìm được thợ chụp ảnh rồi. Chúng ta cùng lên trên cầu để chụp ảnh đi!’’
Ý kiến này quả thật không tồi, trời xanh mây trắng, thời tiết lại tốt đến vậy, phong cảnh vừa thơ mộng vừa lãng mạn trữ tình. Ai ai cũng đều sẽ nhiệt tình tán thành.
Một giọng nói đằng sau vang lên.
‘‘Đi mà, chỉ chụp một tấm thôi.’’
Mọi người nhận ra giọng nói này là của Tịch Ngưng, tò mò quay đầu lại nhìn.
Lại bắt gặp hình ảnh Tịch Ngưng đang nắm lấy cánh tay Thương Mộ Nghiêm cố gắng lôi kéo anh đi về hướng mọi người, giọng nói mềm mại thuyết phục Thương Mộ Nghiêm.
Nhưng trái lại với cô gái đang lôi lôi kéo kéo trước mặt thì Thương Mộ Nghiêm một bước cũng không nhấc lên, tính cách lại không giống như mọi người tưởng tượng, thậm chí còn không hề hất bàn tay cô đang lôi lôi kéo kéo trên người mình, cả trên gương mặt cũng không có sự né tránh lạnh lẽo gì.
Chỉ là, trầm tĩnh nhìn chằm chằm cô.
Cực kì dịu dàng!
Mười lăm phút sau. Trên cầu mới vắng người qua lại, tất cả đều hứng phấn mà chạy lên cầu.
Sau khi họ rời đi không biết Tịch Ngưng đã nói gì với Thương Mộ Nghiêm mà anh lại dễ dàng đồng ý với đề nghị chụp ảnh lưu niệm, tất cả đi đến giữa cầu, thợ chụp bắt đầu giơ máy ảnh lên rồi canh góc độ.
Dù khoảng cách rất xa nhưng cũng không có bất kì trở ngại gì, thợ chụp chỉnh chân máy ảnh, giơ tay lên điếm đến ba.
Trong ảnh, trên mặt mỗi người đều tràn ra một hơi thở thời niên thiếu trong sáng và nụ cười tươi trẻ của riêng mình, nhưng trong góc phía bên phải, thiếu nam tấm trước vẫn còn cách xa thiếu nữ một chút thì tấm sau lại đã đứng ngay sau lưng thiếu nữ, tựa hồ như thiếu nữ đó dựa vai vào lồng ngực thiếu nam kia.
Tịch Ngưng phát hiện Thương Mộ Nghiêm nhéo nhẹ vào lưng cô, cô ngơ ngác nhìn lên anh, cô có chút kinh ngạc vì hành động đụng chạm này của anh, đáp lại vẻ kinh ngạc đó của cô thì chàng trai kia thản nhiên nghiêng đầu, dịu dàng nhìn cô gái như đang đứng dựa vào vai mình.
Hơi thở của tuổi trẻ và tình cảm thầm kín đều thể hiện hết trong tấm ảnh này.
Cánh tay Thương Mộ Nghiêm đưa lên nhéo nhẹ lưng cô nhìn thật sự giống như anh đang ôm qua eo cô vậy. Cô và anh đều nhìn vào trong máy ảnh, một người mang nét xinh xắn ngọt ngào, một người mang sự trầm ổn lạnh lùng thế mà đứng cạnh nhau lại vô cùng hoà hợp và đẹp đôi.
Thợ chụp ảnh cười nhìn Tịch Ngưng:’‘Cháu gái, tụi cháu rất đẹp đôi, có muốn chú chụp cho hai đứa cháu một tấm không?’’
May mắn là chú ấy đủ tinh tế mà nói nhỏ chỉ để cô nghe, Tịch Ngưng rất vui vẻ mà nở nụ cười, đưa cho chú ấy thêm tiền, nói:’‘Chú, chú chụp đẹp đẹp cho cháu nhá!’’
Ông ấy nhiệt tình cười tươi với cô.
Trong lúc nhóm Tịch Khương đang bận phân chia hình thì cô và thợ chụp đều đi đến hướng của Thương Mộ Nghiêm
Tịch Ngưng nhìn anh, đáng thương nói:’‘Anh Mộ Nghiêm, có thể chụp cùng em một tấm không? Biết bao giờ chúng ta mới có thể đến được một địa điểm đẹp như thế này nữa đúng không? Anh sau này cũng bận về Thành Châu, em lại tham gia cuộc thi quốc tế…’’
Cô tiếc nuối nói:’‘Chắc chắn là bận lắm đó. Không gặp được người thì có thể xem hình đến nhớ mà…’’
Thương Mộ Nghiêm lẳng lặng dời mắt xuống môi cô, khuôn môi rất đẹp, phát ra âm thanh cũng rất dễ nghe, đôi mắt cũng rất đẹp, bàn tay cũng rất ấm, da thịt cũng rất mịn màn.
Cô gái này anh càng nhìn lại thấy càng hợp mắt đến kinh người, lồng ngực anh phát ra một tiếng thở nhẹ, bất lực lại không nỡ từ chối cô.
Trở lại khu nghỉ dưỡng là ba giờ chiều, buổi sáng thời tiết nắng nóng muốn cháy da cháy thịt, buổi chiều từ hai giờ lại mát mẻ trở lại kạ thường, thấy thời tiết tốt thế này nhóm họ lên kế hoạch rồi lại quyết định ra biển để tắm.
‘‘Tịch Ngưng, đi thôi em.’’
Tịch Ngưng cười:’‘Vâng.’’
Chơi cùng nhau cả hai ngày thì mấy cô gái kia lại càng thích cô hơn.
Từ khi ra khỏi vườn bách thảo đã kéo tay cô không buông, Tịch Ngưng cũng không khó chịu gì nên mấy chị gái đó lại càng mê đắm cô hơn.
Ai mà không nhận ra trong đám con gái Tịch Ngưng là người xinh đẹp nhất. Trong trường đại học của họ cũng không có bất kì ai có vẻ đẹp nổi trội lại nổi bật thế này, tính cách lại dễ chịu hay cười, thấy mọi người nóng còn mua tặng mỗi người một cây kem ăn để tan bớt cảm giác khó chịu trong người.
Nói tóm lại, lúc vừa đến khu nghỉ dưỡng thì cô còn có thể đi bên cạnh Thương Mộ Nghiêm, nhưng bây giờ cô muốn đi cũng thật sự không được.
Mấy chị gái thật sự rất nhiệt tình, lôi cô ra biển mà thuê vài chiếc moto nước để chơi trò lái moto tốc độ trên biển.
Nhất thời, Tịch Ngưng vì vui mà quên mất Thương Mộ Nghiêm.
Nhìn thấy sự vui vẻ chạm đến đáy mắt cô, má lún đồng tiền sâu hút lại càng làm gương mặt cô sáng bừng lên. Không biết…dáng vẻ trưởng thành của cô sẽ như thế nào nữa.
Khi cô chơi xong thì mấy chị gái đó mới buông tha cho cô, cô liền đi tới chỗ anh.
Lại thấy sắc mặt anh khá kém, âm u sát khí nhìn cô.
Tịch Ngưng khẽ cười, vươn tay đến nựng cằm anh một cái rồi nhanh chóng thu tay về, đến khi anh phản ứng lại thì chỉ thấy Tịch Ngưng tinh nghịch cười một cái.
Cô trêu chọc anh:’‘Sao thế? Ai thiếu tiền anh sao?’’
Khi cô cười rộ lên, anh như thấy được trong mắt cô chỉ chứa mỗi hình bóng của anh. Ánh mắt trong suốt lại cực kì dịu dàng đó…anh thật sự động lòng rồi.
Đôi mắt anh có chút ý cười, chầm chậm hỏi:’‘Em đoán xem?’’
Tịch Ngưng bĩu môi nhìn anh. Sau đó ngọt ngào hỏi:
‘‘Anh Mộ Nghiêm, anh không ra chơi cùng mọi người sao?’’
Anh gật đầu, giọng trầm thấp vô cùng dễ nghe:’‘Em ra chơi tiếp đi.’’
Cô suy nghĩ lời anh nói rồi lại quyết định kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh, cô không muốn anh cô đơn buồn chán mà một mình ngồi ở nhìn đây nhìn mọi người chơi vui vẻ.
Thay vào đó:’‘Anh Mộ Nghiêm, chơi cùng em một ván game không?’’
Làm như thế anh sẽ không còn cảm thấy sự tồn tại của mình là dư thừa nữa, chơi game cùng nhau cũng sẽ tạo cho anh cảm giác bản thân không còn một mình nữa. Nếu không ai ngồi cùng anh vậy thì để cô làm việc này.