Khi mở mắt một lần nữa, cô cảm thấy toàn thân mình đau nhức. Một chân bị khóa lại bằng một cái xích sắt lớn nối với chân giường. Xung quanh chỉ có ba bức tường, 1 tấm kính rất lớn nhưng nhìn ra chẳng thấy gì, một cái giường, và camera ở mọi ngóc ngách. Căn phòng luôn tỏa ra một làm khói kì lạ, không mùi, không màu, không vị. Ngoài ra chẳng còn gì nữa như một ngục tù chính hiệu.
Vết thương của cô cũng đã được băng bó rất tỉ mỉ. Đồ của cô cũng đã bị đổi, hiện tại cô đang mang trên mình một bộ váy trắng đơn sơ, có một bảng tên nhỏ để số 102.
Trong lòng cô gợn lên một cảm giác lo lắng nhưng rồi cùng đi xung quanh xem thử. Cô bị thu hút bởi một tấm kính rất lớn. Cô cũng không ngốc đến nỗi không biết nó dùng để theo dõi cô.
Quả nhiên là vậy, bên ngoài có đến hai người đang đứng nhìn cô như con chuột bạch bị nhốt trong lồng đợi làm thí nghiệm vậy. Họ lần lượt là Lý Dung Hiệp và Hứa Thẩm Minh là hai người cùng đồng sở hữu tập đoàn HLC hiện đang có vị thế rất lớn trên thế giới.
"Cậu định làm gì với cô ta vậy!" - Thẩm Minh lên tiếng.
Lý Dung Hiệp lạnh lùng đáp "Minh mặt lạnh à, không phải anh rất hiểu tôi sao? Làm chuột bạch a~. Nhưng mà cứ đợi từ từ rồi quyết cũng không muộn."
Thẩm Minh nhìn vào căn phòng "Thứ chất đó là loại thí nghiệm mới nhỉ?"
Khóe môi Lý Dung Hiệp nhẹ nhếch lên: "Đúng! Nó sẽ làm kiệt quệ tinh thần người hít phải. Sẽ nhanh thôi nó sẽ phát huy tác dụng đấy từ từ dày vò người hít phải, muốn chết nhưng không chết được. Đem lại một sự tuyệt vọng hoàn mỹ...Đúng là một sản phẩm hoàn hảo."
Thẩm Minh khoanh tay trước ngực, mặt vô cảm nói: "Vô nhân tính".
Lý Dung Hiệp cười lớn: "Chẳng phải vì điều đó nên chúng ta mới làm bạn sao?"
Nhìn một lát cũng đã chán hắn quay người ra khỏi phòng theo dõi chỉ còn Thẩm Minh ở lại không biết đang suy nghĩ điều gì!. Được một lát rồi cũng rời đi.
Cô ở đây cũng đã được một ngày, có lẽ do tác dụng của khói thuốc mà Lý Dung Hiệp đã thả vào tinh thần cô trở nên bất ổn. Cô liên tục đi qua lại trong phòng trống rồi lại cố gắng thoát ra khỏi vòng chân đến nỗi chân cô đã rướm máu cô cũng không dừng lại. Đồ ăn liên tục được cấp đến nhưng cô không đụng đến thứ gì. Tinh thần đã kiệt quệ, cô nhìn lên camera hét lớn:
"Mấy người muốn giết thì cứ giết hà cớ gì phải tra tấn tôi bằng cách này"
Không nhận được hồi đáp cô co mình lại góc tường, hai tay ôm lấy đầu gối, đầu tựa nhẹ vào góc tường ngân nga một bài hát mà khi bé bà phúc dùng để dỗ cô.
Lời hát của cô đã vô tình lọt vào tai của Thẩm Minh đang đứng ngoài tấm kính. Anh lộ ra biểu cảm có chút bất ngờ.
Ngày thứ hai cũng thế, cô vẫn không chịu ăn uống gì chỉ ngồi đó nhìn, không nói, không có chút cử động nào.
Ngày nào Thẩm Minh cũng tới quan sát cô vậy nên có lẽ anh cũng có tính toán của riêng mình.
"Tắt ống nhả khói đi" - Thẩm Minh quay sang nói với Dung Hiệp.
Dung Hiệp quay sang hỏi lại:
"Sao thế? Muốn làm gì khác à? Tôi tiếc lắm đấy, hiếm khi mới vớ được con chuột đẹp thế này....Thật muốn hủy hoại nó mà."
"Nhưng mà hết cách rồi. Người cũng là cậu mang về cũng nên giao lại cho cậu rồi." Nói xong anh liền tắt chế độ nhả khói đi.
Thẩm Minh tiếp lời "Anh cũng nên rời đi rồi đấy"
Khi mọi người đã ra khỏi phòng Thẩm Minh mới bước vào phòng giam của Kiều Ân.
Cô lúc này như một cái xác không hồn, chẳng quan tâm đến sống chết của mình.
Thẩm Minh khuôn mặt vẫn y như lần đầu cô gặp hắn. Một gương mặt khá điển trai nhưng ánh mắt lại khiến người ta khiếp sợ, lạnh lùng, vô cảm, tàn nhẫn là những gì ta có thể thấy được ẩn sâu trong đó.
Hắn không nói tiếng nào liền vác cô rời đi. Nhưng cô không muốn đi theo hắn nữa, cô thà chết ở đây còn hơn. Không còn sức chống cự nữa, cô mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Hắn vác cô về đến nhà của hắn. Thả cô trên sofa ở phòng khách. Rót một ly nước đưa đến trước mặt cô ra lệnh:
"Uống đi"
Cô cự tuyệt ly nước của hắn "Không uống"
Hắn ngồi dựa vào bàn "Muốn chết phải không? Để tôi giúp cô"
Nói rồi hắn rút ra một cây súng vứt lên bàn ra lệnh cô cầm lên và tự bắn mình. Kiều Ân cầm súng lên nhưng tay không khống chế mà tự run rẫy chần chừ mãi không dám bóp còi.
"Không dám đúng không? Chính vì trong lòng cô còn vướng bận nên không thể chết. Nếu còn muốn sống tiếp thì sống cho tốt"
Phải rồi trong lòng cô vẫn còn vướng bận, cô chưa muốn chết, thực sự chưa muốn chết. Nếu chết rồi thì em trai phải làm sao. Chết rồi mọi chuyện sẽ tốt hơn sao hay nó vẫn như thế thậm chí còn tệ hơn.
Cuối cùng thì cô vẫn nhận ly nước của hắn, một hơn uống sạch. Bỗng nhiên bụng cô reo lên vì đói.
"Đói rồi?"
Cô khẽ gật đầu "ừm"
Hắn lặng lẽ vào bếp nấu cho cô một tô cháo. Đây là lần đầu thấy hắn đối xử tốt với một người như thế.
Khi đồ ăn đã hoàn tất, cô ăn từng thìa một, ăn trong ấm ức, bất chợt nước mắt cô rơi "Tại sao?"
Anh có dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn cô.
"Tại sao lại cứu tôi...Chẳng phải anh nên giết tôi mới phải sao?"
Thẩm Minh trầm ngâm một lúc không nói gì.
"Ăn nhanh đi"
Cô thấy anh không muốn trả lời thì cũng không dám hỏi thêm nữa.