Cứ thế, thời gian trôi mãi thấm thoắt đã 1 năm kể từ ngày đầu Kiều Ân và Lục Nhan hợp thành một đội. Bây giờ họ đã trở thành một tổ đội ăn ý. Và có lẽ, Kiều Ân đã tha thứ cho lỗi lầm trong quá khứ của Lục Nhan.
Hôm nay Lục Nhan có gì đó rất lạ, mỗi lần nhìn thấy Kiều Ân cô liền tránh mặt, lộ ra biểu cảm khó nói. Lục Nhan đã nhận một đơn hàng nhưng không nói cho cô biết đó là gì.
Khi ngồi vào bàn máy tính cô có chút chần chừ. Kiều Ân cảm nhận được một điềm chẳng lành từ dự án này. Cô cảm thấy hồi hộp và không muốn tiếp tục làm việc này nữa.
Nhưng bỗng nhiên, Lục Nhan xuất hiện và bắt đầu thao túng tâm lí cô bằng những lời lẽ thuyết phục. Cô không thể cưỡng lại sức mạnh của những lời nói đó và cuối cùng đã mơ hồ tiếp tục dự án.
Đã 1 tiếng trôi qua, thao tác của cô không nhanh cũng không chậm nhưng tiến độ xâm nhập cực kì thấp.
Khi được nửa chừng, cô bỗng cau mày.
"Ấy không đúng! Mã này...."
"Là mã của công ty mẹ của tập đoàn HLC"
"Chị điên à? Chán sống rồi phải không?"
Được biết tập đoàn HLC được thành lập và điều hành bởi các thành viên trụ cột trong gia tộc nhà họ Hứa. Trong đó, máy chủ được đặt ở công ty mẹ, chứa rất nhiều thông tin mật và được điều hành bởi hai người, một tên là người đứng đầu gia tộc, nổi tiếng tàn bạo, đáng sợ, mệnh danh là ác ma trong giới. Còn tên kia là một kẻ điên chính hiệu, hay được ưu ái gọi là nhà khoa học điên, bởi hắn có rất nhiều nghiên cứu kì dị, nhưng giúp ích rất nhiều cho sự phát triển của tập đoàn.
Vừa lúc cô định hủy lệnh đột nhiên cô bị tấn công bởi hacker từ phía tập đoàn HLC buộc cô phải tiếp tục và không được dừng lại.
Lục Nhan sốt ruột lên tiếng.
"Tiếp tục đi!"
Sau vài tiếng đồng hồ thì cô đã thành công xâm nhập vào máy chủ của HLC nhưng chỉ trộm được một ít dữ liệu không đáng kể. Nhưng có lẽ đối với Lục Nhan thì chỉ nhiêu đây là đủ.
Lục Nhan hai mắt sáng rực lên nhanh tay rút đi chiếc USB chứa thông tin.
Tuy là thành công nhưng trong quá trình đối đầu với hacker khác dù đã cố gắng ngăn chặn nhưng cả hai đã bị lộ vị trí.
Kiều Ân nhanh chóng xóa sạch dữ liệu trong máy tính "Chúng ta phải đi! Chỗ này bị lộ rồi"
Lục Nhan tay nắm chặt USB.
"Xin lỗi...Không phải chúng ta, chỉ có chị được rời đi thôi. Phải có người ở lại làm con tốt thí. Tạm biệt nhé, búp bê ngây thơ của chị!"- Lục Nhan nở một nụ cười gian xảo.
Bên ngoài cánh cửa đang có một chiếc Rolls-Royce màu đen đợi sẵn ở cửa. Trước khi đi chị ta còn trơ trẽn tặng cô một nụ hôn gió.
"Này! ý chị là sao?"
Vừa dứt câu, cánh cửa đã bị đóng sầm lại.
Phải cô lại bị phản bội một lần nữa, bởi chính người duy nhất cô có thể tin tưởng ở nói đất khách này.
Quay lại với hiện thực phũ phàng, bên trong nhà đột nhiên xuất hiện một tên có dáng vẻ cao to, tay cầm một con dao sắt nhọn nhìn về phía cô.
Cô đã cố gắng lẫn trốn nhưng đều bị bắt được, hắn ghim một nhát vào bụng khiến cô đau đớn thét lên. Cô chống cự trong vô vọng.
Giây phút này đây cô không hối hận về những gì đã làm. Cô chỉ cảm thấy hối tiếc vì đã tin tưởng vào Lục Nhan và để bị lôi kéo vào cuộc sống không lối thoát này.
Đột nhiên ý chí sinh tồn của cô trỗi dậy, cô gắng sức vung chân đá bay con dao của hắn, lấy tay chọc vào mắt khiến hắn ôm mặt lùi lại. Dù đau nhưng cô nhanh chóng nhặt con dao rồi nấp đi.
Khi hắn thấy cô lại trốn đi thì cười lớn, từng bước một ung dung chẳng đề phòng gì khi đi từng ngóc ngách của căn nhà để kiếm cô. Mỗi bước chân của hắn đều làm tim cô thắt lại từng chút một.
Cô cắn chặt dao trong miệng, xé một mảnh áo, buộc chặt vào vết thương hy vọng cầm máu. Cả người cô ướt đẫm đổ mồ hôi lạnh, dù đau đến nỗi cô đã không thể đứng vững nữa nhưng cô giữ cho mình không phát ra tiếng động nào, dù chỉ là một tiếng thở mạnh.
Hắn bước vào căn phòng cô đang lẫn trốn. Tay cô nắm chặt con dao, nhân cơ hội hắn đang bất cẩn. Cô lao ra từ phía sau, đâm mạnh vào phần ót của hắn, vừa hay đó là một trong những tử huyệt của con người. Khi hắn ngã xuống đất cũng là lúc cô cảm thấy nhẹ nhõm. Máu từ vết thương của cô đã chảy nhuộm đỏ miếng vải. Không thể gắng gượng thêm nữa...cô ngã khuỵu xuống đất.
Một lát sau, vài người từ cửa xông vào. Ra đó là Thẩm Minh - một trong hai người đứng đầu tập đoàn HLC và là chủ của gia tộc nhà họ Hứa.
Vừa vào hắn đã chứng kiến một cảnh vô cùng hoành tráng.
Căn phòng thoáng chốc chìm ngập trong không khí u ám, lạnh lẽo. Hắn không ra lệnh thì cả đám thuộc hạ chẳng ai dám nhúc nhích. Mặc kệ cô đang thoi thóp trên sàn, hắn ta đứng sừng sững, tay nắm chặt quân cờ vua trên bàn và nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mặt.
"Đúng là nhanh thật, xóa sạch đấy! Để xem ai là người làm ra chuyện này nhé!"
Hắn tiến gần lại, khi nhìn thấy cô là một người chân yếu tay mền, trông không có vẻ gì là người có thể làm ra được loại chuyện này. Hắn lại nhìn xung quanh một vòng, xung quanh không có vẻ gì là có người khác đã vào vậy nên hắn chắc chắn một điều là tên sát thủ đã không còn hơi thở là do cô làm. Thấy vậy hắn có phần bất ngờ, môi nở một nụ cười nhẹ, khẽ nghiêng đầu.
"Trông nhỏ nhỏ vô hại thế này mà cũng nguy hiểm phết nhỉ?"
Kiều Ân còn nhiều vướng bận chưa muốn lìa xa trần thế gắng sức vương tay chạm vào chân của Thẩm Minh để cầu cứu như đang ôm lấy niềm hi vọng cuối cùng của mình.
"C...Cứu..cứu...với"
Nghe lời cầu cứu của cô, anh không có chút biểu hiện nào của sự thương hại.
Sau khi nói lời cầu cứu cuối cùng, cô ngất lịm đi vì mất máu quá nhiều.
"Đem về chữa trị đi. Giải quyết sạch sẽ chỗ này luôn đi"
Nghe được mệnh lệnh hai tên đi cùng hắn cuối đầu nhận lệnh và không dám làm chậm trễ.