Anh Ở Phía Nam Đám Mây

Chương 52: Cách đây đã lâu (1)




Nửa đêm, trời lại bắt đầu mưa. Cả thành phố Bắc Kinh chìm trong mênh mông, những giọt nước đọng trên cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn phản chiếu ánh đèn neon của những tòa nhà cao tầng đối diện, tạo nên một vệt mờ ảo.

Nửa ly whisky, một điếu thuốc, càng muốn say càng tỉnh. Giọng nữ mềm mại phát ra từ chiếc điện thoại di động trên bàn cà phê, rất rõ ràng trong đêm.

"Đối với tôi, tình yêu là gì nhỉ? Tôi nghĩ đó không phải là sự mê đắm nhất thời, nó không chỉ là mong muốn có được, chiếm hữu hay phải được yêu. Mà là thích một người khiến bạn thay đổi từng giây phút, từng ngày trong tâm hồn, ý chí, hành vi đều phát sinh biến hóa. Nó khác ở chỗ, nó hướng đến tích cực hay tiêu cực. Đối với tôi mà nói, tôi thích một người, người đó khiến tôi trưởng thành, làm cho tôi tốt hơn.

Hai người ở bên nhau sao?

Tôi cảm thấy anh ấy luôn ở bên cạnh tôi."

Anh không nói với cô, anh đã lén nghe tiết mục ghi hình của cô. Trong đêm vắng, nghe đi nghe lại giọng nói của cô, cứ như phê thuốc, như nghiện, như mất trí. Mỗi lần nghe xong lại xóa sạch đoạn ghi âm, lại nghe, lại xóa, lặp đi lặp lại, cho đến khi tất cả âm thanh đều khắc sâu trong lòng.

Nhưng những gì nghe thấy trong những ngày này, không kinh động bằng vài lời cô nói với anh tối nay.

"Anh đã đến tháp Phật Sơn Đà ngắm bình minh đúng không? Chắc anh rất thích phong cảnh nơi đó? Vậy anh có biết bất luận anh yêu cảnh đẹp nơi đó bao nhiêu, em càng yêu anh bấy nhiêu."

Hôm nay cô nói, nếu sớm biết như thế, cô sẽ không bao giờ đến Vân Nam. Nhưng cô không biết họ đã gặp nhau từ rất lâu rồi.

Năm 13 tuổi, anh sang Anh du học theo diện trao đổi học sinh. Một ngày trước khi lên đường, anh tình cờ phát hiện ra bí mật trong ngăn kéo của mẹ. Đó là giấy chứng nhận của cô nhi viện, phía trên có 3 bức ảnh, một cái là ảnh anh lúc 2 tuổi, một cái là hình đôi nam nữ anh chưa bao giờ gặp. Lần đầu tiên anh biết, anh trai và chị gái mình đúng là song sinh, nhưng anh không phải là con thứ ba do mẹ sinh ra, mà là con của đồng đội cha anh.

Sau khi rời khỏi Bắc Kinh, một mình ở nước ngoài, anh đột nhiên trở nên sợ hãi. Cha mẹ sẽ không cần anh, họ sẽ bỏ anh ở đây sao? Có phải là khi đó anh nghịch ngợm đánh bạn học, tức giận đuổi anh ra nước ngoài? Anh cả đã đồng ý đến thăm anh trong những ngày nghỉ, tại sao lại không đến?

Ở công viên Hyde, ví của anh đã bị đánh cắp, anh ngồi trên một chiếc ghế dài, cảm thấy mình là người duy nhất còn lại trên thế giới này. Một cô bé tiến lại gần, trên tay cầm cây kem. Cô tay ngắn chân ngắn nhưng cũng muốn ngồi trên ghế như anh, anh đành giúp đỡ, cô cười đưa kem cho anh, dựa vào người anh, đôi chân ngắn cũn cỡn đung đưa.

 Anh đừng khóc, em cho anh kem.

Giọng nói trẻ con vang lên.

Sau nhiều năm, ở quán trọ nơi biên giới, anh nhìn thấy bức ảnh cũ trong ví, cô gái nhỏ mặc váy công chúa bánh bèo, ngồi bên ghế đá công viên, bên cạnh là một người phụ nữ xinh đẹp, ngồi trên ghế dài trong công viên, mày cong, cười cười toe toét, lộ ra nụ cười thiếu hai răng trắng, cầm trên tay một cây kem to hơn cả khuôn mặt.





Hóa ra lúc đó Tiểu Tầm Bảo còn đang thay răng, nhưng đã xinh đẹp như vậy.

Suốt ngần ấy năm, chỉ trong khoảnh khắc đó, anh mới thổ lộ cõi lòng mình với một cô gái nhỏ xa lạ. Chỉ có cô nhìn thấy những giọt nước mắt của anh.

Sau này lại không ai hiểu, tại sao anh lại vượt ngàn dặm xa đến Vân Nam. Trong mắt người khác, anh có thể bị coi là ngỗ ngược, nổi loạn hoặc si tình, nhưng chỉ anh biết - cha mẹ ruột của anh đã vĩnh viễn ở lại phía nam những đám mây. Anh không có cơ hội gặp họ, nhưng anh muốn biết họ theo cách riêng của riêng mình.

Nhưng đêm nay, anh biết, Thẩm Tầm luôn hiểu, cho nên cô nói — bất kể anh yêu phong cảnh ở đó bao nhiêu, em càng yêu anh bấy nhiêu.

Trong khoảng thời gian đen tối nhất của cuộc đời, có mộtcô gái đã cố chấp yêu anh đến thế.

Chỉ là cô không biết, anh cũng yêu cô.

Trên cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, ánh lên khuôn mặt đẹp trai chìm trong đau đớn.

Anh yêu em.

Anh nghiến răng cười khổ, cúi đầu xuống, góc áo trống không, cũng không còn đôi bàn tay trắng nõn non nớt, mặt dạn mày dày nhéo nơi đó.

Đã từ lâu rất lâu trước đây, anh đã yêu em rồi, Thẩm Tầm.

Em có biết anh có thể chết vì Diệp Tuyết nhưng sẵn lòng sống vì em. Cho dù quá trình sống lại này đau đớn và dày vò như địa ngục.

Bởi vì em còn độc hơn cả bạch phiến.

10h30 sáng, quản lý cửa hàng trang sức ở tầng dưới khách sạn đưa con đi học rồi đi làm như thường lệ, lại thấy cô nhân viên hai má ửng hồng, ánh mắt kích động nhìn mình.

Cô cau mày: "Bút kẻ mắt lem hết rồi, làm sao vậy?"

Nhân viên trẻ tuổi giơ tấm phiếu nhỏ trong tay lên: "Quản lý, chiếc nhẫn kim cương yêu thích của chị đã bị mua mất rồi."

Quản lý cửa hàng sửng sốt: "Người mua có phải là người đàn ông áo đen vừa rồi vừa đứng cạnh chị không?"

Nhân viên bán hàng gật đầu lia lịa, cũng không có gì thổn thức lắm: "Vừa rồi em thấy phong thái của anh ta, thoạt nhìn đâu giống như đi mua nhẫn, giống đây đi cướp, ai biết anh ta không hỏi một lời, chỉ tay vào chiếc nhẫn rồi trực tiếp quẹt thẻ. Này, cũng là phụ nữ, sao có người may mắn như vậy. Bạn trai em thua đầu cơ chứng khoán, tối qua còn với em ba tháng tới sẽ không cho em mua quần áo mới, thật đấy, muốn chia tay."

Quản lý cửa hàng vươn tay vỗ nhẹ vào trán cô: "Tập trung làm việc, đừng mơ mộng nữa."

Tuổi trẻ còn ngây thơ làm sao, nào biết được nông sâu của cuộc đời. Nhìn người mua xụ mặt, thậm chí không có nửa niềm vui. Có lẽ đó là một cuộc hôn nhân ép buộc, hoặc có thể con rể được lệnh mua một chiếc nhẫn. Mọi người đều sống sau cánh cửa đóng kín, cố gắng bày phồn vinh bên ngoài, che giấu những khó khăn riêng.

Ngoài cửa sổ, chỉ nhìn thấy người đàn ông đứng trên con phố đông đúc, cúi đầu hút một điếu thuốc, lặng lẽ tạo thành một bóng hình cô độc.

"Anh Trình?" Một giọng nói khác thường từ bên cạnh vang lên.

Trình Lập rời mắt khỏi dòng xe cộ trên đường, dừng lại ở người trước mặt, khẽ gật đầu thừa nhận danh tính của mình.

"Nghe nói anh tới Bắc Kinh, ông Ngụy bảo tôi đến gặp anh, kết bạn." Người đàn ông thân hình mập mạp, ngũ quan bình thường đưa tay ra, "Kẻ hèn Mã Thiên."

"Tôi không kết bạn tùy tiện, cũng không cần quá nhiều bạn." Trình Lập nhẹ nhàng trả lời.

"Tôi chỉ cần anh giúp một chút," Mã Thiên mỉm cười, "Tôi biết Thành Á có một công ty hậu cần quốc tế có kết nối vận chuyển hàng hóa với cảng Oakland, California. Tôi muốn biết một số thông tin. Ông Ngụy nói anh có thể giúp tôi."

"Tôi không có địa vị gì ở Thành Á, cũng chưa bao giờ tham gia vào bất kỳ công việc kinh doanh cụ thể nào." Trình Lập búng tàn thuốc và ngẩng đầu nhìn gã.

"Anh có cổ phần, một trong những bạn học cũ của anh là phó tổng giám đốc của công ty hậu cần này. Uống một tách trà trò chuyện phiếm cũng dễ hơn." Nụ cười trên khuôn mặt của Mã Thiên trở nên chân thành hơn, "Tôi cũng biết chị anh có một gia đình nhỏ dễ thương ở Boston, điều này thật đáng ngạc nhiên, cô ta có một gia đình bối cảnh hùng hậu nhưng chỉ sống trong một cộng đồng trung lưu, cô ta có lẽ cũng yêu người chồng giáo sư giản dị của mình quá nhiều."

Trình Lập quay đầu, không nói chuyện, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn hắn.

Nụ cười trên mặt Mã Thiên dần dần không kìm được.

"Anh Mã," Cuối cùng Trình Lập cũng mở miệng, "Anh đã từng giết ai chưa?"

Mã Thiên sửng sốt một chút: "Tôi là luật sư."

"Ồ, vậy có nghĩa là anh chưa giết?" Trình Lập thở ra một hơi khói, nhẹ nhàng gãi vết sẹo trên mặt, "Anh có biết cảm giác giết người là như thế nào không?"

"Tôi không biết." Mã Thiên giọng điệu cứng ngắc.

Trình Lập khẽ mỉm cười, ánh mắt dán chặt vào mặt hắn: "Tôi biết."

"Là ông Ngụy gọi cho tôi -" Mã Thiên nói, vẻ mặt không tốt, nhưng Trình Lập đã vỗ vai gã: "Được rồi, tôi hiểu rồi, để tôi hỏi ông ta xem tặng tôi món quà gì trao đổi."

Anh chậm rãi cười, để lộ hàm răng trắng đều, vẻ ngoài điển trai thu hút sự chú ý của người qua đường, ai cũng tưởng đụng phải nhân vật nổi tiếng nào đó.

Yangon về đêm. Diệp Tuyết cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, tức khắc ngơ ngẩn.

"Sao vậy?" Giang Tế Hành hỏi.

"Chú Ngụy bảo tôi cân nhắc việc kết hôn với Trình Lập."

"Vậy à?" Giang Tế Hành ngẩng đầu nhìn cô, khẽ mỉm cười, "Trì hoãn bao nhiêu năm, cũng đến lúc kết hôn rồi."

Hắn cúi đầu ăn món salad của mình, động tác tao nhã.

Diệp Tuyết nhìn hắn, do dự không nói.

"Nhà hàng này khó đặt chỗ, anh nhờ một người bạn đặt bàn trước." Giang Tế Hành đặt dao nĩa xuống, cầm ly lên lắc lắc, "Sao không ăn? Đồ ăn không hợp khẩu vị hay em không vui khi gặp anh?"

"Tế Hành, tôi biết anh thích tôi." Diệp Tuyết chậm rãi nói.

"Ừm, em vẫn luôn biết," nụ cười của Giang Tế Hành không thay đổi, ánh mắt sau ống kính cũng không rõ ràng, "Vậy thì sao?"

Hắn quay đầu nhìn ánh sáng rực rỡ cách đó không xa, khẽ thở dài: "Chùa Shwedagon thật tráng lệ."

"Anh nhớ khi mình còn nhỏ, cha đưa anh đến Yangon. Bọn anh đang đi trên đường thì đột nhiên mất điện, trời tối đen như mực. Cả thành phố chỉ còn lại mỗi chùa Shwedagon sáng rực rỡ trong đêm, sáng như trong một giấc mơ." Ánh mắt hắn rơi vào khuôn mặt của Diệp Tuyết, giọng điệu vô cùng dịu dàng, "Người dân ở đây cho rằng vàng là thứ quý giá nhất trên thế giới, vì vậy họ hiến nó cho Đức Phật, hy vọng đổi lấy hạnh phúc ở kiếp sau. Để anh nói cho em biết, điều này rất ngu xuẩn, đời này còn không nói chắc, lại nghĩ kiếp sau? Tự mình còn chẳng cứu được bản thân, còn mong chờ vào người khác?"

"Tiểu Tuyết, đến gần một người và đi vào trái tim của một người là hai chuyện hoàn toàn khác nhau." Hắn nhìn qua ly rượu được nâng lên, ánh mắt sâu thẳm, "Sự khác nhau này, em cũng có thể cảm nhận được mà, đúng không?"

"Anh muốn nói cái gì?" Diệp Tuyết thân thể cứng đờ.

"Anh ta đã không còn yêu em nữa," Giang Tế Hành lạnh lùng nói, "Trong lòng em biết mà."

"Không liên quan đến anh, " Diệp Tuyết đứng lên, "Tôi đi trước."

"Không liên quan đến anh?" Giang Tế Hành đứng dậy nắm lấy cổ tay cô, "Nếu không phải nhờ anh, em đã sớm chết từ lâu, đã bị ném vào khe núi từ lâu rồi!"

"Buông tôi ra, anh làm tôi đau—" Diệp Tuyết vùng vẫy làm đổ ly rượu nhưng Giang Tế Hằng không chịu buông tay. Cô né ra sau, ấn tay còn lại lên ly, âm thanh nứt vỡ kèm theo tiếng khóc đau đớn của cô vang lên cùng một lúc.

"Chết tiệt!" Giang Tế Hành buông dây trói, nắm bàn tay đang chảy máu của cô xem xét, nhìn thấy vết thương không nông, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Thấy Diệp Tuyết im lặng, nước mắt lưng tròng, hắn giơ tay cẩn thận vén tóc cô ra sau thái dương: "Tiểu Tuyết, ngoan nào, được không?"

Cô bất bình nói: "Tôi biết anh ấy không còn yêu tôi nữa".

"Không sao, có anh rồi," Giang Tế Hành hôn nhẹ lên đ ỉnh đầu cô, "Ngoan, anh bảo đảm mọi chuyện sẽ tốt thôi."

Giọng điệu đó vô cùng dịu dàng, nhưng lại khiến Diệp Tuyết rùng mình.