Anh Ở Phía Nam Đám Mây

Chương 51: Gặp lại (3)




Đến tháng 8, sự sụp đổ của thị trường chứng khoán năm đó đã được nâng cấp từ phiên bản 1.0 lên phiên bản 2.0, và ngay cả cô phục vụ ở quán trà ở tầng dưới cũng nói về việc giải cứu thị trường.

Mỗi lần Thẩm Tầm bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, cô không khỏi lo lắng liệu một giây sau, một người thua đỏ mắt có nhảy lầu, từ trên trời rơi xuống, đáp xuống trước mặt cô, hay chỉ va vào cô hay không. Tưởng tượng của cô đã không thành hiện thực, dù sao tham sống là bản năng của con người, cho dù khó khăn đến đâu, đối với hầu hết mọi người, họ sẽ sống mang theo một tia hy vọng.

"Trà sữa uống không ngon sao? Vậy xem ra không cần gọi rồi." Một giọng nói trong trẻo vang lên trên đỉnh đầu, Thẩm Tầm hoàn hồn, nhìn thấy Trình Thành đứng ở bên cạnh bàn.

"Không, tôi đang suy nghĩ một chuyện. Trà sữa ở đây rất ngon," cô ngượng ngùng cười, "Vừa khéo anh lại ở đây."

"Buổi sáng tôi nói chuyện với một người ở gần đây, đi ngang qua nhà hàng này, nhìn thấy cô đang ngồi bên trong, tôi nghĩ có lẽ có thể mượn cớ lần trước đi nhờ xe, xin một bữa cơm." Trình Thành cười nói.

"Vinh hạnh." Thẩm Tầm dùng tay, ra hiệu cho anh ngồi xuống, "Tôi đề cử cơm ức bò, trà sữa, thêm một phần cải xoăn luộc, được không?"

Trình Thành nhướng mày: "Cám ơn."

"Tổng giám đốc Trình hình như tâm tình không tồi. Hiếm thấy. Gần đây thị trường chứng khoán kêu than dậy trời. Tôi thấy dì phục vụ còn đang nói mong giải cứu thị trường."

"Thật ra trên đời, quan trọng nhất chính là có thể tự cứu chính mình, thứ nhất phải nhìn xu thế chung, thứ hai, cần biết mình đang làm gì, trong lịch sử đã từng gặp cứu thị trường thành công chưa? Chẳng qua nó từ từ rơi thôi. Chỉ khi tỉnh táo cắt lỗ mới có cơ hội."

"Nếu cứ mơ mộng mãi không tỉnh thì sao?"

"Vậy nhất định phải chạm đáy mới biết mình có đau hay không." Trình Thành uống một ngụm nước chanh, ngẩng đầu nhìn cô.

Thẩm Tầm sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu.

"Anh đã bao giờ bị ngã chưa?" Cô hỏi.

Trình Thành im lặng một lúc trước khi trả lời: "Rồi. Lần trước nói với cô rằng cô gái trở thành vợ của tôi ấy, giờ đã biến thành vợ cũ của tôi."

"Xin lỗi."

"Không cần xin lỗi, tôi chỉ kể một chuyện thôi mà." Trình Thành bình tĩnh trả lời, "Tôi nghe nói tiết mục hôm đó cô làm."

"Hôm nào?"

"Đó là ngày chúng ta gặp nhau."

"Ồ."

"Cô nói một câu, rất thú vị."

"Nói gì nhỉ?"

"Chìm nổi có số, mà số đó đến từ những thứ biết trước dự kiến, đến từ thái độ cùng cách ứng xử hàng ngày".

"Anh nhất định đang nghĩ, tuổi còn nhỏ như vậy sao có thể nói chuyện như "hạt giống tâm hồn"* đến vậy." Thẩm Tầm không nhịn được cười nói.





*nguyên văn là canh gà, từ này ám chỉ kiểu những câu chuyện như "hạt giống tâm hồn", hơi sến, dạy bảo.

"Không phải, với tư cách là một người lớn tuổi hơn một chút, tôi thấy cũng có lý," Trình Thành lùi lại một bước, để người phục vụ đặt đ ĩa thức ăn trước mặt mình, "Nếu chuyện gì có kết quả không tốt, đó là bởi vì chúng ta khi xử lý nó trong quá khứ đã có vấn đề."

"Nhưng anh cũng nói, có lúc phải xem đại cục, phó mặc cho số mệnh." Thẩm Tầm dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn anh.

Trình Thành hơi giật mình, thấy ánh nắng chiều rơi trên khuôn mặt trắng trẻo của cô ấy, làm cho nó sáng bóng như ngọc trai.

"Cô rất thú vị." Anh mỉm cười.

Thẩm Tầm nhìn người đàn ông đối diện, lại có chút hoảng hốt. Thật là một cơ duyên kỳ diệu, cô gặp Trình Lập ở phía nam xa xôi của những đám mây, không biết khi nào sẽ gặp lại, nhưng bây giờ cô lại đang dùng bữa với anh trai anh trong một nhà hàng nhỏ ồn ào ở thành phố Bắc Kinh rộng lớn.

Này, anh có biết không? Em đã gặp anh trai anh, người thân của anh đấy. Anh ấy giống như em nhỉ, cũng từng thấy nụ cười xấu xa và bộ dáng khi phát giận của anh. Chỉ là giờ em lại không thể nói với ai, em từng thích anh, tới giờ vẫn thích anh như vậy.

Sau khi trò chuyện ngày hôm đó, cô mới biết tòa nhà mới của Thành Á Holdings chỉ cách công ty Thẩm Tầm hai con đường. Trình Thành như đột nhiên phát hiện món ngon trong tiệm cà phê - cơm này, 1 tuần 2 lần ăn với cô.

Thẩm Tầm cảm thấy hai anh em Trình Thành và Trình Lập thực sự trông không giống nhau. Không chỉ ngoại hình mà cả tính cách. Trình Lập xa cách, ít nói, cứng cỏi và thô ráp, chỉ khi ở gần anh mới có thể phát hiện ra sự tinh tế và mềm mại ẩn chứa bên trong. Trình Thành lại là bên ngoài tao nhã khiêm tốn, nhưng bên trong lại quyết đoán. Tất nhiên, nếu anh ta là một người thiếu quyết đoán, Thành Á sẽ không phát triển hô mưa gọi gió trong tay anh ta.

"Tại sao lại gọi là Thành Á?" Cô tò mò hỏi.

"Tôi có một người em gái tên là Trình Á, em ấy đang ở Mỹ." Trình Thành trả lời.

"Còn Trình Lập——Trình đội đâu?" Cô buột miệng.

Trình Thành dừng lại, sau đó nhìn cô: "Khi cha tôi bắt đầu gây dựng sự nghiệp, vẫn chưa có Trình Lập."

"Cha anh nhất định rất hài lòng vì có ba đứa con ưu tú," Thẩm Tầm trả lời, "Ông nhà có khỏe không?"

"À, thứ sáu tới sẽ tròn 70 tuổi." Trình Thành trả lời, như thể đột nhiên nhớ ra điều gì đó, "Tôi sẽ ăn mừng tại một nhà hàng bít tết mới mà mình đầu tư. Cô nhiều năm ở nước ngoài, chắc khẩu vị chuẩn hơn chúng tôi. Có tình nguyện tới giúp thử đồ ăn không?"

Thẩm Tầm sửng sốt, cảm thấy có chút đột ngột, còn chưa kịp trả lời, Trình Thành lại nói: "Trình Lập cũng sẽ về, vừa lúc cô với nó cũng quen nhau, có nhiều người chúc mừng, ông nhà hẳn cũng rất vui."

"Vậy... để tôi kiểm tra thời gian." Thẩm Tầm không lập tức cự tuyệt. Có lẽ trong tiềm thức, cô không muốn từ chối. Rốt cuộc, nhìn thấy Trình Lập là một cám dỗ quá sâu, một sự cám dỗ đã ăn sâu vào tận xương tủy, hành hạ và nuốt chửng cô mỗi đêm không ngủ.

"Trình Thành có ý gì với cậu không?" Lý Manh nghe vậy liền trực tiếp hỏi: "Sinh nhật của cha anh ta là sự kiện riêng tư, anh ta mời cậu tham gia, không có cảm giác coi cậu như bạn bè bình thường. "

"Anh ta nói nhờ mình giúp nếm thử đồ ăn nhà hàng mới khai trương." Thẩm Tầm trả lời.

"Lúc này mới thể hiện người làm kinh doanh biết lợi hại chỗ nào phải không? Muốn tiến thêm một bước, tìm một lý do danh chính ngôn thuận." Lý Manh cười thâm thúy, "Bạn học Thẩm Tầm à, mình thấy cậu không phải phải đang làm tiết mục anh em tranh giành tình cảm đấy chứ, k1ch thích quá."

Thẩm Tầm cầm gối ném về phía cô: "Đi chết"

"Mình nói nghiêm túc," Lý Manh ngồi dậy và phân tích với cô, "Chị Lisa, giám đốc tiếp thị của Thành Á cũng là bạn mình. Chị ấy trước nói chuyện với mình, Trình Thành sau ly hôn 2 năm vẫn không có bạn gái nào cố định, có vài có tin tức tình ái mờ ám thì đều là mấy bên nhà gái mơ mộng anh ta chủ động tung ra chứ không nghe nói anh ta chủ động động tiếp xúc bất kỳ người nào."

"Mấy người thật là nhiều chuyện." Thẩm Tầm thở dài.

"Chủ yếu do chị Lisa không nhìn nổi mình còn độc thân, suốt ngày xúi giục mình đi quyến rũ vị giám đốc này của chị ấy." Lý Manh đảo mắt và nói với giọng tiếc nuối, "Đáng tiếc, nghe nói anh ta chỉ cao 1m75. Cậu biết mà, tiêu chuẩn bạn trai của mình từ trước đến nay từ 1m8 trở lên."

Thẩm Tầm sửng sốt một lúc, nhớ chiều cao giữa Trình Thành và Trình Lập cũng khác rất rõ.

"Làm sao vậy? Cậu có đi hay không?" Lý Manh nhấp một ngụm rượu mận, nhìn bạn mình, lại thấy Thẩm Tầm cắn môi, ánh mắt trống rỗng.

Cô thở dài: "Thôi, vậy thì tối đó mình cũng đến chỗ đó ăn, nếu cậu không có cách ứng phó, cứ làm rơi ly làm hiệu lệnh, mình đến cứu cậu, được không?"

Thẩm Tầm gật đầu, giống như một đứa trẻ lạc trên đường được tìm thấy.

Đối với bữa ăn tối này, Thẩm Tầm đã dành hai giờ trước gương soi toàn thân. Chiếc váy trắng có đơn giản quá không? Dù sao cũng là bữa ăn, nếu dính một chút sẽ không hoàn hảo. Bộ váy màu đen quá trang nghiêm, gần đây sắc mặt cô không được tốt, có lẽ trông cô sẽ nhợt nhạt hơn chăng? Trước khi kịp nhận ra một đống quần áo thử đã chất đống trên giường, cô ngồi ôm vai trên sàn, lo lắng như thể sắp phải đối mặt với một kỳ thi cuối kỳ, nhưng thi cũng chẳng khó như vậy.

Ánh mắt rơi vào chiếc hộp trong góc, nơi đặt hành lý mà Lâm Duật gửi về từ Vân Nam. Cô kéo chiếc hộp qua, chậm rãi mở ra, chọn chiếc váy in hoa màu đỏ hồng mà lúc ở Cảnh Thanh đã mặc. Cô vẫn nhớ rõ vẻ kinh ngạc lóe lên trong mắt anh trong đêm đó, khi cô mặc chiếc váy này đi về phía Trình Lập. Lúc ấy, trái tim cô tràn ngập sự ngọt ngào và đắc ý.

Chần chừ một lúc rồi mặc vào, lại tô môi đỏ, cô gái trong gương sáng như tranh vẽ. Vẫn khuôn mặt cũ nhưng tâm trạng đã thay đổi. Cái khó nhất giữ không được, vẻ mặt rực rỡ hơn hoa. Con đường phía trước vô tận, cô đột nhiên không dám nghĩ tiếp. Cô nên giao phó cuộc đời này cho ai, hay không nên giao phó cho ai? Cô lấy đâu ra tự tin để nói đợi anh 3 năm lưu lát như vậy? Hứa Trạch Ninh không tốt sao? Dương Uy không tốt sao? Tại sao không phải Trương Lập hay Lý Lập? Tại sao chỉ có Trình Lập mới khiến cô rung động, khiến cô hận một cách bất lực như vậy?

Điện thoại di động bên cạnh nhảy ra WeChat, là Trình Thành, anh nói khi nào sắp đến nhà hàng cứ báo trước cho anh, anh ra đón.

Lúc xuống xe, Trình Thành đã đợi sẵn bên ngoài nhà hàng. Anh thay đổi phong cách công sở thường ngày, mặc áo sơ mi trắng có cổ và quần kaki, trông cực kỳ nhàn tản. Nhìn thấy Thẩm Tầm nhấc váy lên bậc thang, anh nghiêng người, chân thành nhận xét: "Đẹp lắm."

Thẩm Tầm mỉm cười, nhịp tim của cô bắt đầu tăng nhanh, hành lang dẫn đến trung tâm bên trong không dài, nhưng cô lại có cảm giác muốn quay người bỏ chạy.

"Ở đây." Trình Thành đẩy một cánh cửa gỗ ra, vỗ vai cô, dẫn cô vào.

Trong phòng có ba bàn người ngồi, chắc đều là họ hàng, bạn bè chơi thân với nhau, thấy bọn họ tiến vào, đồng loạt đưa mắt nhìn bọn họ.

Không có ánh mắt quen thuộc ấy  - Thẩm Tấn chợt thở phào nhẹ nhõm.

"Đã lâu lắm rồi Trình Thành mới đưa một cô gái đến tham dự, sao không giới thiệu người ấy là ai?" Một vị trưởng bối trêu ghẹo trong bữa tiệc.

"Cha, mẹ, đây là Thẩm Tầm, bạn của con." Trình Thành cười giới thiệu.

"Cảm ơn đã đến dự tiệc sinh nhật tôi." Trình Trúc mặc dù đã đến thập cổ lai hi nhưng ánh mắt của rất sắc bén, ông cười bắt tay với Thẩm Tầm, và Phương Nhan Dung, bà Trình, cũng chào đón cô với một nụ cười nồng nhiệt.

"Anh cả, mời cô Thẩm ngồi xuống đi, Trình Lập, em cũng tới đi." Người phụ nữ nói chuyện hẳn là Trình Á, Thẩm Tầm căn bản vẫn chưa nhìn kĩ cô, nhưng vì lời nói kia, lưng ngay lập tức cứng đờ.

"Xin chào, đã lâu không gặp mọi người." Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng cô, mang theo trăm sông ngàn núi mà đến.

Cô không dám quay đầu nhìn lại.

"Tên nhóc này là kẻ đến muộn nhất, đáng phạt." Trình Thành quay đầu nhìn em trai, lại nhíu mày, "Vết sẹo trên mặt em là sao?"

"Chỉ là một vết xước thôi mà, anh không cảm thấy em càng đẹp trai hơn sao?" Trình Lập cười nhạt một tiếng, hướng cằm gật gật đầu với Thẩm Tầm, "Mau để cô Thẩm ngồi xuống đi."

Nhà hàng Tây dùng bàn dài, Thẩm Tầm ngồi bên cạnh Trình Thành, đối mặt với Trình Lập. Ngay khi món khai vị được dọn ra, cô đã nuốt không trôi. Anh có vẻ ăn ngon miệng, tập trung vào thức ăn trên đ ĩa của mình, vẻ mặt bình tĩnh.

"Vậy là Thẩm Tầm và Trình Lập nhà chúng ta có quen nhau?" Trình Trúc cười hỏi.

"Có quen." Cô khẽ mỉm cười, bắt gặp đôi đen kịt đối diện, chỉ một câu nói xong hết thảy chuyện cũ.

Người thân và bạn bè cũng không còn tò mò nữa, dù sao đối với bọn họ mà nói, so với Vân Nam xa xôi, từ trước đến nay con trai thứ nhà họ Trình luôn lầm lì ít lời thì điều đáng ngạc nhiên hơn là con trai cả của nhà họ Trình sau khi ly hôn lại dẫn một cô gái về. Những người ở đây phần lớn đều là những người dốc sức trong lĩnh vực kinh doanh, chỉ bằng vài câu nói đã hiểu và suy đoán về gia cảnh của Thẩm Tầm, những người nhiệt tình bắt đầu đặt cược vào ngày cưới.

Giữa buổi tiệc, Trình Lập đứng dậy và rời đi, có lẽ là để hút thuốc. Thẩm Tầm nhìn xung quanh, mọi người bắt đầu uống rượu và đi vòng qua nhau, cô cũng bước ra khỏi phòng lớn.

Khoảng sân phía sau nhà hàng rất yên tĩnh, Thẩm Tầm nhìn thoáng qua Trình Lập. Ánh trăng như dòng sông, lặng lẽ chảy qua nhau.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh đậm và quần dài cùng màu, đứng trong bóng tối. Ánh sáng xung quanh là từ chiếc đồng hồ trên cổ tay cùng điếu thuốc. Quần áo của anh luôn khiêm tốn giản dị, đơn sắc, nhưng anh luôn có thể ăn mặc rất đẹp và chỉn chu.

Anh nhìn cô không chào hỏi hay biểu cảm gì, như thể nhìn thấy một người xa lạ.

Cô bước đến gần anh, còn anh đứng đó, lẳng lặng nhìn cô.

"Đồng hồ mới à? Trông đẹp đấy." Cuối cùng, vẫn là cô đầu hàng.

"Anh trai tôi đưa cho." Anh trả lời, "Mỗi lần anh ấy mua một chiếc đồng hồ, đều mua hai chiếc."

"Ồ," Thẩm Tầm khóe miệng hơi nhếch lên, "Năm đó anh làm cảnh sát kiểu gì vậy? Mười năm vất vả cũng không đổi được một cái đồng hồ."

"Tôi đã từ chức rồi." Anh đáp, đôi mắt đen như mực nhìn cô.

"Ở một nơi như Myanmar, hùng tâm tráng chí của Trình đội có thỏa không? Các trùm m a túy lớn trong lịch sử có lẽ không có nhiều thủ hạ bằng nhân viên của Thành Á đâu?"

Có lẽ là nghe được trong giọng nói của cô có ý khắc nghiệt, anh khẽ cau mày, nhưng không nói gì.

Lúc đến gần, Thẩm Tầm thấy anh đã gầy đi rất nhiều. Các đường nét trên khuôn mặt anh vốn dĩ rõ ràng, nhưng gờ gầy đi, ngược lại trông vẻ tinh tế và thư sinh hơn một chút.

Cô không khỏi thầm cười chính mình hoa mắt, tự nhiên hình dung về một người đàn ông tắm máu ăn sương miêu tả như vậy.

"Sẹo trên mặt anh sao lại vậy?" cô hỏi.

"Đã nói rồi, xước thôi." Anh lại rít một hơi thuốc, sặc ho khan vài tiếng, vô ý thức che ngực. Cái đau xé lòng của vết thương do đạn bắn đã hành hạ anh mấy tháng nay, dù vết thương đã lành nhưng dường như nỗi đau dường như vẫn còn đó, như một bóng tối vô định.

"Anh biết đó không phải điều tôi muốn hỏi mà." Thẩm Tầm nhìn thẳng vào mắt anh, nơi đó không thể nhìn thấy gì, giống như biển sâu.

Anh không nói. Sự im lặng biến thành sự tra tấn tàn khốc nhất, và trong kiểu chờ đợi này, Thẩm Tầm thấy mình như một vai hề đã hết bản lĩnh.

Cô chợt hoảng hốt.

"Xin lỗi, có lẽ tôi không nên tới." Cô nhẹ nhàng nói, trong giọng nói mang theo vẻ ngượng ngùng cùng mệt mỏi, giây tiếp theo, cô xoay người bước nhanh rời đi.

Một lực lớn tóm lấy cô một cách thô bạo, cô lao vào vòng tay anh, hơi thở của cô tràn ngập hơi thở của anh.

Anh ở rất gần cô, rất gần. Như thể khi cô ngước lên, nụ hôn của anh sẽ rơi xuống. Cũng giống như trước, thô bạo, kéo dài và nhẹ nhàng.

Tuy nhiên, không có gì xảy ra.

Anh chậm rãi buông cô ra.

Thẩm Tầm chờ anh thẩm phán.

Anh cụp mắt xuống, nhàn nhạt nói: "Anh tôi không tồi."

"Không tồi cái gì?" Giọng cô hơi run.

"Làm bạn trai, làm chồng." Anh mỉm cười.

"Thật sao?" Thẩm Tầm tức giận cười to, "Trình Lập, anh lấy tư cách gì mà nói những lời như vậy?"

Nụ cười của anh dần biến mất, nhưng trong đôi mắt đen láy vẫn không có một tia cảm xúc: "Dù sao thì chúng ta cũng từng qua lại một thời gian."

"Qua lại?" Thẩm Tầm như bị thọc một đao, ngẩng đầu nhìn anh, sắc mặt tái nhợt, "Giờ anh ngay cả một chữ "thích" cũng không dám nói sao?"

Một người phục vụ đi ngang qua không khỏi quay đầu lại nhìn bọn họ - đúng là một cặp đôi tuyệt sắc, nhưng bầu không khí có vẻ hơi khác thường.

"Nói cho tôi biết, lúc anh nói những lời này, tim anh có đau không? Anh thực sự một chút cũng không cảm thấy gì không?" Cô vừa ngẩng đầu lên, ánh sáng chiếu qua tấm kính màu cổ điển, b ắn ra một tia màu máu, nhuộm đỏ đôi mắt của Thẩm Tầm.

"Bây giờ anh muốn gọi tôi một tiếng "chị dâu" không?" Cô gằn từng chữ, ép buộc anh, và cũng ép chính mình.

"Nếu cô muốn nghe, không thành vấn đề," anh yên lặng nhìn cô, "Tôi về trước."

"Anh đã đến tháp Phật Sơn Đà ngắm bình minh đúng không? Chắc anh thích cảnh đẹp nơi đó lắm nhỉ?" Quay lưng lại với bóng lưng của anh, cô nghẹn họng, suýt chút nữa không nói ra được: "Vậy anh có biết bất luận anh yêu cảnh đẹp nơi đó bao nhiêu, em càng yêu anh bấy nhiêu."

Anh dừng lại, thẳng lưng, nhưng không nhìn lại. Phong cách trang trí tối tăm của nhà hàng Mỹ, đối lập với ánh đèn mờ ảo khiến anh trông có chút không chân thực.

"Không phải đã nói nếu có cơ hội gặp lại, coi tôi như rác rưởi bên đường sao, như vậy cũng tốt." Anh giống như đang cười, giọng điệu bình tĩnh ôn hòa, "Điều cần nói, tôi đã sớm nói rõ với cô rồi."

Thẩm Tầm sắc mặt tái nhợt như tờ giấy: "Nếu sớm biết như vậy,lúc trước tôi tuyệt đối sẽ không đi Vân Nam."

Khoảnh khắc anh bước vào cửa, anh dường như quay lại nhìn cô, nhưng cũng như không vậy.

Thẩm Tầm có chút hoảng hốt, không thể tự hỏi liệu đây có phải là lần cuối cùng gặp nhau hay không. Ý nghĩ đó lại khiến cô sợ hãi.

Trở lại chỗ ngồi, Trình Thành trên mặt đã hơi say nhưng vẫn không quên hỏi cô xem món ăn có hợp khẩu vị không. Trình Á ở phía đối diện có lẽ là vì đã lâu không gặp em trai nên ngồi cạnh Trình Lập, không ngừng trò chuyện.

Lý Manh đã gửi một tin nhắn WeChat, một dấu chấm hỏi.

Thẩm Tầm gửi lại một icon người ủ rũ, nhận được cuộc gọi của Lý Manh, người này cố tình nói với giọng điệu làm nũng: "Tầm Tầm, mình say rồi, đưa mình về nhà."

Sau khi cúp điện thoại, cô chào Trình Thành: "Xin lỗi, bạn thân của tôi cũng ở trong nhà hàng này, cô ấy uống say đang tìm tôi, có lẽ tôi phải đi trước."

Đang nói, điện thoại lại bắt đầu rung lên, trên màn hình không ngừng nhấp nháy chữ hai chữ "Manh Manh".

Trình Thành không giữ lại nữa, Thẩm Tầm cũng chào vợ chồng Trình Trúc, Trình Á và Trình Lập, cầm túi xách vội vàng rời đi. Trình Lập liếc nhìn bóng lưng cô rời đi, cúi đầu uống trà, cụp mắt che giấu cảm xúc trong mắt.