Ánh Nguyệt

Chương 8




Hôm ấy là thứ 7, cậu được nghỉ ở nhà, quanh quẩn chán nản mà nằm dài trên giường, anh đi làm rồi, chiều tối mới về nên cậu không có người bên cạnh. Nghiên Dương nằm nghĩ ngợi thì liền nhớ lại, cậu đã đi làm được gần 1 tuần rồi, biết nấu sơ qua những món đơn giản, đây là lúc cậu nấu lại cho anh một bữa ngon đáp lại những thứ anh cho cậu.

Cậu ngồi cuộn mình trong chiếc chăn len dày, tìm kiếm những món ăn ngon để nấu nhưng lại không biết nấu món gì cho hợp, nghĩ tới nghĩ lui một hồi thì vẫn chẳng tìm ra đáp án nên lại nằm xuống thở dài:

" aiss...món gì mới được chứ..."

" Ah..!"

Cậu chợt nhớ ra, có thể hỏi anh Lập Thành. Trong bếp ai cũng phải lưu số nhau để phòng những trường hợp cần thiết.

ND-[ Anh Lập Thành, anh có đó không?]

LT-[ Anh đây, em có việc gì.?]

ND-[ Ah, em muốn nấu vài món đặc sản vùng này, anh biến món gì ngon không?]

LT-[ Em tính nấu ăn à, sao không lên bếp nấu cho dễ, có mọi người chỉ dẫn]

ND -[ Em nấu mời anh Luân Phong nên muốn tự tay làm.]

ND-[Mà một phần cũng không muốn làm phiền mọi người.]

Lập Thành đọc tin nhắn thấy lạ, liền hỏi lại:

LT-[ Em ở chung nhà với Luân Phong à?]

LT-[ Vâng, hình như em chưa nói với mọi người nhỉ..]

Lập Thành khựng lại, trước kia vì gặp mưa anh muốn qua nhà Luân Phong tránh một chút cũng chẳng được sao giờ cậu lại có thể ở đó được...

ND-[ Anh còn đó không ạ..?]

LT-[ Ah, không có gì, em đến trung tâm đi, anh dẫn em đi mua, nay anh cũng được nghỉ]

ND-[ Vậy có phiền anh không?]

[ Không sao, nay anh cũng được nghỉ, đang ở trung tâm dạo chơi, em đến đi]

[ Vậy cũng được, em tới liền.]

Nghiên Dương tắt điện thoại nhanh chóng đi thay đồ,chỉ định mặc chiếc áo ngoài mỏng nhưng nhớ lại những gì anh nhắc, cậu liền thay bằng chiếc áo khoác lớn của anh, quàng chiếc khăn anh tặng, kích thước có sự khác biệt làm cậu như một chú gấu trắng:

" Trên áo có mùi của anh..thơm quá"

Không biết vì sao, nhưng người anh lại có hương thơm đặc biệt, có lẽ do tính chất công việc, quần áo hay cơ thể đều có hương coffe, lâu cũng là vani ngọt, mùi rất dễ chịu.

Nghiên Dương mặc đồ xong, lấy điện thoại nhanh chóng bắt xe tới trung tâm. Đứng ở sảnh, cậu loay hoay tìm kiếm Lập Thành, lúc đó điện thoại reo lên:

- " Em tới chưa.?"

- " Em tới rồi nhưng anh ở sảnh nào vậy ah"

- " Anh ở sảnh A, tới đây đi."

Cậu cúp máy liền chạy tới sảnh A, đứng trước sảnh, cậu phải dừng lại thở, lúc đó Lập Thành đã đứng đằng sau, vỗ lên vai cậu:

- " Em tới rồi, vào mua đồ thôi"

Mặt cậu đang đỏ lên vì mệt nhưng hình như anh chẳng để ý, cứ thế đi trước dẫn đường. Nghiên Dương uống nước mang theo lấy lại hơi rồi cũng vui vẻ đi theo sau.



Cậu với Lập Thành cùng đi mua sắm như vậy nhưng cả thời gian đi, hai người chẳng nói chuyện với nhau nhiều. Lập Thành thấy cậu nhỏ con, ít tuổi, dễ thương lễ phép nên cũng có chút cảm tình, muốn nói chuyện với cậu nhiều hơn:

- " Em bao nhiêu tuổi rồi?"

- " Dạ, em 17.."

Lập Thành ngay lập tức có phản ứng.

" 17 tuổi..chưa đủ tuổi đi làm mà.."

- " 17 sao? Còn nhỏ vậy sao có thể.."

- " Em cũng chỉ làm thực tập thôi mà, không ảnh hưởng tới mọi người đâu.."

- " Anh không phải ý đó, chỉ là..."

Anh không biết phải phán ứng làm sao cho đúng, liền lảng qua:

- " Em chắc cũng giỏi lắm nên mới có thể vào đây làm.."

Tâm trạng cậu bị lay động, mắt chăm chú nhìn xuống chọn trái cây, thoạt qua nhìn như không quan tâm:

- " Không, em chẳng có tài năng gì cả..chỉ may mắn gặp được anh Luân Phong nên mới sống được tới giờ.."

Lập Thành thấy bản thân càng nói càng không ổn nên quyết định im lặng, cậu với Luân Phong có vẻ là mối quan hệ không đơn giản là anh em..

Khởi đầu cuộc trò chuyện thì vui vẻ nhưng càng về sau lại càng gượng gạo, cậu cũng chẳng biết nói gì, đi xung quanh tìm đồ uống thêm.

- " Anh nghĩ loại rượu nào ngon..?"

- " Hm? Rượu?"

Lập Thành cúi xuống hỏi lại, cậu cũng gật đầu khẳng định lại lời mình nói.

- " Em làm gì đã đủ tuổi uống rượu, anh không mua cho em đâu.."

Nghiên Dương nghe câu trả lời thì chẳng biết nói gì, cậu đâu tính mua cho bản thân...

- " Em mua cho anh Luân Phong, em không uống được rượu."

- " Ah.."

Lập Thành đi lại quầy rượu, cẩn thận chọn rồi đưa cho cậu một chai Whisky:

- " Lấy chai này đi, chai này anh sẽ trả, gửi Luân Phong giúp anh nhé."

Cậu cẩn thận nhận lấy chai rượu, cám ơn anh rồi cùng ra quầy thanh toán. Trên đường đi, anh giúp cậu cầm túi, hai người chẳng xa cũng chẳng gần, chỉ là có khoảng cách, cậu đi trước, từ phía sau, Lập Thành cũng chỉ biết im lặng nhìn bóng hình này..

- " Nghiên Dương..."

Nghe gọi, cậu quay lưng lại, dáng vẻ người con trai với mái tóc xanh, gương mặt thanh thoát nhẹ nhàng, ánh mắt đẹp tới hút hồn, anh như bị cuốn vào, đứng ngây ngốc ra đó nhìn cậu...đây là hình ảnh của Luân Phong luôn thấy sao..đây có thực sự là một người con trai không..

- " Anh Lập Thành."

Anh được kéo về hiện thực, quay đi điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân.

- " Không..anh..anh xin lỗi chuyện lúc nãy, anh hơi vô ý.."

Cậu nhìn anh, sao lại có sự ngại ngùng từ anh..Cậu cười mỉm, nụ cười biết xoa dịu tâm hồn người khác, như được hoạ ra vậy, mọi hành động của cậu, đều có thể khiến người khác bị cuốn vào, dù nam hay nữ..

- " Không có gì, em không để tâm đâu."



Với những hành động của Lập Thành, cậu chẳng hề có chút xúc cảm nào, giờ trong suy nghĩ của cậu, chỉ có anh..

Lập Thành vẫn ngây ngốc với việc " sét đánh" lúc đó, đi theo sau cậu suy nghĩ lung tung..Nhưng có lẽ vì thế mà anh quên mất sự hiên diện của Luân Phong.

Cậu đang đi thì mắt tự dưng mờ đi, choáng mà lảo đảo đụng trúng một người, vì thế mà ngã xuống.

- " Ah."

Lập Thành thấy cậu ngã thì nhanh chóng chạy lại ngồi xuống bên cạnh:

- " Em có sao không? "

- " Em không.."

Nghiên Dương được anh đỡ dậy, nhìn rõ lại, cậu cúi đầu xin lỗi người lúc nãy.

- " Xin lỗi anh.."

Không nghe lời hồi đáp, cậu ngẩng lên.

- " Không có gì"

Nghe giọng hắn, có một sự quen thuộc nào nó gợi lên, nhưng không phải cảm giác nhớ, mà là sợ, giọng trầm mà lạnh lẽo vô cùng, lúc ấy Nghiên Dương mới bất giác lùi lại, linh cảm cho thấy người này chẳng tốt lành gì. Mặc chiếc áo blazer đen dài cùng chiếc áo cổ lọ, ngoại hình đẹp nhưng lại mang sát khí, cơ thể còn có mùi hăng hắng như sắt hoặc gần như thế, mùi hoa Carbob...

- " Mặt tôi dính gì à?"

- " Xin lỗi..xin lỗi.."

Cậu bất giác run lên, lùi lại đứng ra sau Lập Thành. Anh cùng đà đấy lấy thân chắn cho cậu, giúp cậu xin lỗi:

- " Tôi xin lỗi, em nó còn nhỏ..mong anh lượng thứ."

Hắn quay sang cậu với gương mặt mờ ám, vứt điếu thuốc xuống đất, thản nhiên trả lời:

- " Ai làm gì em ấy, thương còn không hết."

- " Anh nói vậy là ý gì?"

Lập Thành nhìn hắn với sự khó hiểu:

- " Hai người quen nhau?.."

Hắn chẳng thèm trả lời anh, quay sang hỏi cậu:

- " Nghiên Dương, không nhận ra tôi à?"

Cậu vẫn đang nhìn hắn, đúng là có quen, nhưng không nhận ra là ai, Lập Thành nhìn hỏi cậu thì cậu lắc đầu không nhận, nhưng sao lại biết tên..

Hắn nhìn vào đồng hồ của mình, có vẻ đang bận, hắn chỉ sáp lại gần, nhắc cậu nhớ:

- '' Tôi là Đông Quân, Mặc Đông Quân, hai chúng ta sẽ sớm gặp lại.."

Nói rồi hắn rời đi, bóng lưng quen thuộc... Lập Thành cố trấn an cậu lại, hồi lâu thì Nghiên Dương cũng bình tĩnh hơn, đẩy tay anh ra khỏi vai mình:

- " Cảm ơn anh, giờ để em về một mình được rồi"

Lập Thành đứng đó nhìn theo đến khi cậu đi khuất, rồi anh lại nhìn về hướng người lúc nãy:

" Quá khứ của Tiểu Dương có vẻ không bình thường..".