Ánh Nguyệt

Chương 7




Tối đó, Luân Phong đỗ xe trước sảnh kiên nhẫn chờ đợi, anh chỉ đợi khi cậu tan ca để nhanh chóng được gặp lại, chỉ một ngày thôi mà anh đã thấy khó chịu rồi.. Anh chán nản lướt mạng, lúc đó mxh của Nghiên Dương đăng ảnh lên, đó hình như là tấm hình đầu tiên khi cậu đi làm. Tấm ảnh đó do Lập Thành cầm máy, Nghiên Dương chỉ đứng nép bên cạnh, không có khoảng cách bởi mọi người cố gắng đứng gần nhau để lọt vào ống kính.. Đang cảm thấy khó chịu thì thấy có người gõ cửa, anh bỏ điện thoại qua một bên, mở cửa xe:

- " Em tan rồi à?"

- " Vâng, anh đợi lâu rồi"

Anh mở cửa bước xuống, gió lạnh lùa qua làm anh giật mình, nhìn cậu, anh lại gần chỉnh lại quần áo:

- " Mặc mỏng như vậy..."

- " Anh lại cằn nhằn rồi..em cũng đâu còn nhỏ"

- " Em còn nhỏ."

Vừa nói anh vừa siết chặn chiếc khăn lại, kéo khoá áo cậu lên:

- " Vào xe cùng anh về, ngoài trời lạnh."

Anh toan mở cửa cho cậu vào thì Nghiên Dương lại không muốn đi, cầm tay áo kéo anh lại:

- " Anh đi dạo với em đi"

- "...Trời lạnh lắm. Em đang bệnh"

Nói là vậy nhưng anh vẫn chiều theo ý cậu:

- " Đợi anh, anh đi cất xe."

Anh cất xe rồi nhanh chóng quay ra dẫn cậu đi dạo xung quanh thành phố. Lâu nay Nghiên Dương tự nhốt mình ở nhà khiến bản thân khá nhàm chán, nay được đi ra ngoài dạo chơi không khỏi khiến cậu thoải mái hơn nhiều, vẫn đang là một tâm hồn tuổi 18, cậu vẫn đam mê sự tự do, muốn được phiêu lưu.

Anh đi sau dõi theo từng bước chân của cậu, dáng vẻ của sự hồn nhiên, cậu thật không đáng để có một cuộc sống bấp bênh như vậy, nếu không có anh, liệu nụ cười này còn được nở một lần nữa không, cậu như vầng trăng sáng soi chiếu xuống mặt biển rộng lớn tối sâu thăm thẳm, để cho biển không còn tĩnh lặng mà đẹp hơn rất nhiều..

- " Anh thích bầu trời chứ?"



Nghiên Dương sau khi chạy nhảy dạo chơi thì quay lại, hỏi anh về bầu trời đêm hôm ấy, anh từ nãy tới giờ một giây cũng không rời khỏi cậu, tâm trí đâu mà nhìn ngắm bầu trời, anh chỉ biết, mắt cậu sáng đẹp như những vì sao đang lấp lánh trên kia, như có cả vũ trụ trong đó:

- " Thích.."

Thấy anh cứ đứng đó nhìn, Nghiên Dương liền tới kéo tay anh tới một vùng đất cao, khá vắng, cũng muộn rồi, anh cùng cậu ngồi cạnh nhau tại đấy, thư thả nhìn ngắm bầu trời. Nghiên Dương đưa tay lên, cố gắng che lấp đi những ngôi sao trên trời nhưng tay cậu nhỏ quá, che sao cũng không được, anh ngồi cạnh cũng đưa tay sang, nhưng là để cầm lấy tay cậu:

- " Em không thể che lấp bầu trời được đâu.."

- " Nếu em có thể..em sẽ giữ riêng bầu trời đêm cho mình.."

Anh quay sang nhìn, ngả đầu lên vai cậu, thở dài một hơi:

- " Anh ước gì thời gian ngưng lại một chút.."

- " Để làm gì?"

Anh im lặng, chỉ là anh muốn có cảm giác này lâu hơn một chút, Nghiên Dương lâu nay toàn phải dựa dẫm vào người khác, lần đầu được người khác dựa vào, chữa lành được phần nào cảm xúc của cậu.

- " Anh ở cùng em được bao lâu ròi nhỉ.."

- " Hơn 1 tháng.."

Anh cầm chặt lấy tay cậu, vừa mân mê vừa hỏi:

- " Nếu bây giờ..anh không coi em như em trai, mà có một cảm xúc khác, em nghĩ như thế nào?"

Cậu khựng lại, rõ rằng trong lòng cậu cũng có một cảm xúc gì đó khác nhưng cậu lại không rõ, im lặng nhìn anh, đôi khi, im lặng lại là câu trả lời tốt nhất.. Anh ngồi thẳng lại, đưa tay lên đặt lên má cậu, dần đưa ra sau đầu kéo lại gần:

- " Em nghĩ anh như thế nào...."

Chỉ một chút nữa, một chút nữa là môi đã chạm vào nhau nhưng cậu phản ứng lại, đưa tay chắn lấy miệng anh:

- " Em không rõ, em.."

Biết cậu vẫn chưa chấp nhận, anh cười, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu lên chạm nhẹ vào, để im như thế, anh hôn lên tóc cậu.



- " Không vội, thời gian còn nhiều.."

Rồi anh chủ động lùi lại, nằm đó im lặng ngắm nhìn lên trời cao, Nghiên Dương đưa tay lên sờ tóc mình, nhìn xuóng anh, cậu rung động thật rồi, sao lại nhẹ nhàng tới vậy chứ, có gì để anh đối xử tốt đến như vậy..Không phải là cậu không muốn, chỉ là, cậu sợ đau..người thân đều đã mất, mở lòng..nhỡ đâu..

Cậu không nói, lặng lặng nằm bên cạnh anh, gối đầu lên tay anh...anh quay sang nhìn, cậu chủ động, nhưng không mở lòng, có tình cảm, nhưng không chấp nhận, anh dễ nhìn rõ lòng người, nhưng với sự rối bời của cậu, điều đó là không thể.

Lâu sau, cậu muốn phá vỡ bầu không khí, cũng muốn anh hiểu mình, nói với anh:

- " Anh chưa biết hoàn cảnh của em nhỉ..Anh muốn nghe chứ?."

- " Muốn nghe..mọi điều về em, anh muốn gần em hơn."

Cậu thở dài một hơi lấy sự bình tĩnh, từ từ kể:

- " Trước kia, nhà em cũng thuộc dạng khá giả, ba mẹ đều rất giỏi, em được nuông chiều, người ta còn hay gọi là công tử bột... Em thích mọi thứ, cảnh vật, hội hoạ, âm nhạc, ẩm thực..em đều thích nhưng ba mẹ lại luôn tự định hướng em, đợi sau này, sẽ kế thừa công việc.. Mọi thứ tới lúc đó vẫn rất tốt đẹp, nhưng..có một giai đoạn.."

- " Giai đoạn như thế nào..?"

- " Giai đoạn...gặp biến cố.."

Đầu cậu tự dưng nhức bưng bưng, mọi chuyện vào giai đoạn đó căn bản cậu không thể nhớ, chỉ lúc ấy, quên mỗi lúc ấy, trí nhớ của cậu chỉ bắt đầu từ lúc 5 tuổi và kết thúc vào ngày trước khi cậu định ra biển nhấn mình 2 ngày.. Chỉ có thể nhớ bản thân thức dậy ở một vách đá lớn..

- " Em không nhớ..khoảng thời gian đó như bị mất đi vậy.."

Anh cũng không làm khó cậu, thấy cậu khó chịu liền quan tâm, sáp lại xoa đầu giúp.

- " Sức khoẻ em không ổn, cuối tuần cùng anh đi bệnh viện, giờ muộn rồi, ở lâu quá sẽ nhiễm lạnh."

Vừa nói anh vừa đứng dậy kéo cậu lên, cởi áo ra khoác cho cậu, kéo khoá lên, anh thấy cậu đang nhìn mình, lòng ngứa ngáy khó chịu không kìm lại kéo cậu vào lòng ôm lấy, Nghiên Dương cũng chẳng từ chối, im lặng cảm nhận sự ấm áp của anh, gục đầu vào ngực anh, không nỡ giờ buông anh ra..

Trên đường, Nghiên Dương nhìn ngắm bên ngoài từ cửa sổ xe, cậu thầm mong sẽ có một lúc nào đó, hai người có thể thật sự bên cạnh nhau, sẽ cùng nhau nấu ăn, cùng nhau xem phim, cùng nhau ngắm nhìn bầu trời này. Có lẽ, tình cảm của anh giờ không còn là đơn phương nữa, chỉ là chưa ai nhận ra, cũng có thể là chưa chấp nhận tình cảm thật sự của bản thân, không rõ đó là gì.

Thật sự, tình cảm là điều gì đó khó giải thích, thương có thể định nghĩa, thích cũng có thể, nhưng yêu thì không ai có thể giải thích được.