Anh, Ngã Rẽ Của Hạnh Phúc!!

Chương 63






Min Ri nghe tin cô đã tỉnh liền thu xếp công việc tới bệnh viện. Vừa tới sảnh lớn bệnh viện đã nghe tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô nhíu mày nhìn màn hình khi đó là số máy của thư ký

-Tôi nghe?

"Giám đốc, cuộc họp chiều nay. . ."

-Hủy đi!!!

"Nhưng mà. . ."

-Á, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi!!!

Do quá chú tâm vào cuộc gọi mà Min Ri vô ý đụng đầu vào ngực của người đàn ông đang đi theo chiều ngược lại

-Cô không sao chứ?

-A, không sao. . .xin phép. . .

Nói rồi Min Ri sải bước nhanh về phía cầu thang. Cô khẽ cau có nói đôi ba lời với thư ký rồi tắt máy. Vỹ Du quay lại nhìn bóng lưng cô gái nhỏ với mái tóc ngang vai màu vàng nâu kia mà khẽ cười lắc đầu.

Tới phòng của Nhiên Nhiên cô đưa tay đẩy cửa vào liền thấy một màn hôn hít của đôi vợ chồng sến súa nhà này. Khẽ ho nhẹ, cô bước lại đặt giỏ trái cây lên bàn Nhiên Nhiên

-Cô khỏe lại rồi sao?

-Ừm, tôi đỡ rồi. . .

-Haizzz, làm gì cũng nên để ý chút chứ!!

Nhiên Nhiên đỏ mặt cúi gầm xuống. Mạc Kiên thấy cô xấu hổ liền liếc xéo Min Ri khiến cô nàng thêm thích thú mà cười lớn.

*cạch*

Vỹ Du bước vào, nhìn quanh một chút rồi dừng lại nhìn Min Ri. Anh khẽ cười tiến lại phía giường

-Anh để quên chìa khóa xe!!

-Dạ vâng.

-À, Nhiên Nhiên đây là. . .

-Là Min Ri, bạn của Mạc Kiên!!

Vỹ Du nhìn Min Ri khiến cô nàng khẽ cười cúi chào. Mạc Kiên nhìn họ với ánh mắt khinh bỉ rồi lại quay qua chăm sóc bà xã mặc kệ hai người kia còn nhìn nhau với ánh mắt không mấy bình thường.

-Vỹ Du, anh nên về rồi!!

Mạc Kiên tông giọng trầm ổn lên tiếng khiến Vỹ Du như được kéo về với hiện tại

-À ừ. . .Min Ri tôi có thể xin card của cô không?

-Sao cơ??

-À thì. . .tôi muốn hợp tác ấy mà, hi vọng cô không từ chối!!

-Ừm được, rất hân hạnh!!

Min Ri đưa anh một tấm card rồi quay lại trò chuyện cùng Nhiên Nhiên. Vỹ Du ra về mà tâm trạng có chút thất thần.

Tối đó, Nhiên Nhiên nằm trong lòng anh. Bàn tay không yên phận mà vẽ bậy bạ vài nét

-Ông xã, anh có thấy Vỹ Du và Min Ri rất đẹp đôi không?

-Anh không biết, nhưng Min Ri nhìn qua là biết chẳng có ý gì với Vỹ Du đâu!!

-Nhưng mà Vỹ Du rất giỏi trong việc tán gái nha!!

-Thật sao?

-Ừm, lúc trước. . .à không, ngủ thôi anh!!

-Lúc trước??

Mạc Kiên nhíu mày nhìn cô, anh dí mặt sát lại mặt cô mờ ám nhìn cô

-Em không phải đã động tâm?

-Không có!!

-Không có? Em biểu cảm gì thế này??

-Haha em không có mà, anh đừng có nhìn em như vậy!!

-Hừm. . .

Nhiên Nhiên vòng tay qua eo anh, mũi hít hít vài cái rồi hôn lên má anh

-Một chút, nhưng mà em vẫn luôn hình dung đâu đó trong em có anh!!

-Thật không?

-Thật!!

-Nhưng mà một chút là sao . . . huhu. . . anh không chịu đâu. . .

Cô nhíu mày nhìn bộ dạng trẻ con của anh. Cái gì mà vùng vằng rồi tay chân mua loạn lên, làm vậy làm gì không biết?

-Này, anh nằm đàng hoàng coi!!

Giọng cô đanh lại có chút nghiêm túc. Mặt Mạc Kiên nhanh chóng sựng lại nằm nghiêm túc trên giường. Nhiên Nhiên muốn bật ra tiếng cười nhưng lại ghìm lại liếc xéo anh một cái. Quay lưng lại với anh, lúc này cô mới có thể cười được nhưng lại bị vòng tay phía sau ghì chặt lại

-Em sao lại cười?

-Tại anh trẻ con đấy!!

-Em thật là, quay lại đây. . .!!

Nhiên Nhiên quay lại rụi mặt vào ngực anh. Mạc Kiên ôm nhẹ lấy cô vào lòng

-Sao vậy?

-Em muốn mai xuất viện!!

-Sao được, để em khỏe lại đã!!

-Ưm. . .nhưng mà em khỏe rồi mà!!

-Được rồi, mai anh làm thủ tục xuất viện cho em!! Về nhà cùng anh!!

Nhiên Nhiên bật cười, tay vòng qua ôm lấy eo anh dần chìm vào giấc ngủ. Mạc Kiên khẽ hít lấy mùi hương dịu nhẹ từ tóc cô. Mùi hương trên người cô đối với anh thật sự rất dễ chịu. Nhắm mắt lại anh chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, mặt trời mới ló dạng Nhiên Nhiên đã nằng nặc đòi anh đi làm giấy xuất viện cho mình. Mạc Kiên hết cách đành phải xin phép bệnh viện cho cô xuất viện trước kỳ hạn. Nhiên Nhiên được về nhà liền vui vẻ lên hẳn. Mạc Kiên nhìn qua cô khẽ liếc mắt

-Về nhà thì. . .

-Thì gì?

Nhiên Nhiên đánh nhẹ lên người anh rồi mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ. Chiếc xe đen bóng loáng lao vun vút trên đường.
Trở về nhà, Nhiên Nhiên nhanh chóng chạy vào trong nhà ôm lấy tiểu Bảo Bảo khiến anh không khỏi lo lắng

-Nhiên Nhiên, từ từ thôi em!! Em vẫn chưa hoàn toàn hồi sức đâu!!

-Aaa~~Bảo Bảo~

Nhóc con thấy mẹ về liền nhào lại ôm mẹ bỏ mặc người cha đang tối sầm mặt phía sau. Mạc Kiên cúi người chào bà Trần, Nhiên Nhiên cũng đứng thẳng dây cười tươi rói mà chào mẹ chồng

-Mẹ. . .

-Về là tốt rồi. Lên phòng nghỉ ngơi đi con!!

-Dạ vâng.

Mạc Kiên thở ra đỡ cô lên lầu. Nhiên Nhiên bĩu môi nhìn anh

-Em có què đâu mà!!

-Em đó, tuy là các vết thương đã khỏi nhưng mà em nên nhớ em là người vừa mới ngủ suốt 3 tháng ròng. Không phải thần thánh!!

-Vâng, em biết rồi. . .