Anh Là Dương Quang Rực Rỡ Nhất!

Chương 7




Hà Tịch và Dương Minh sau khi bàn bạc xong thì trở về lớp. Cả lớp không có một ai, có lẽ vẫn còn ở nhà ăn. Hôm nay có nước ép hoa quả, thế là mọi người đổ xô đi mua.

Dương Minh ngồi xuống ghế, đem điện thoại ra chơi game. Hà Tịch cảm thấy cổ họng đau rát, bình nước của cô lúc trước uống xong cô liền cất vào cặp xách, không biết tại sao giờ đây lại được đặt ở trong ngăn bàn. Hay Tử Lý lại đi lấy nước nóng cho cô? Thôi mặc kệ, cổ họng đau vậy rồi, uống một chút. Mùi có hơi lạ, sau khi nuốt một ngụm, vị tê tê ở đầu lưỡi sau đó lan dần ra khắp khoang miệng. Cô ho sắc sụa, họng bắt đầu nóng ran, như bị lửa thiêu. Bình nước cầm không vững rơi xuống bàn, đổ ra thứ chất lỏng màu đỏ. Cô ho đến nỗi đầu óc choáng váng, đứng không vững. Dương Minh vội chạy lại đỡ:

- Cậu làm sao vậy?

Cô không ngừng ho khan, nhưng mỗi một lần ho đều cảm giác như họng mình bị xé rách ra, nước mắt không ngừng chảy.

- Tôi đưa cậu đến phòng y tế.

Hà Tịch bước đi hai bước, loạng choạng sắp ngã. Dương Minh chẳng chút do dự, trực tiếp bế ngang cô lên. Bọn Tử Lý trên đường trở về lớp nheo mắt nhìn từ xa: Ai mà trông hơi quen! Đến khi lại gần mới hốt hoảng nhìn thấy Hà Tịch đang ôm miệng ho, hai mắt đỏ au.

- Ấy ấy, Tiểu Tịch... Tiểu Tịch bị làm sao vậy?

Dương Minh đến trước phòng y tế. Hai tay ôm cô, một chân trực tiếp đưa lên đạp cửa. Hướng Linh đi ra lớn tiếng quát:

- Học sinh thời nay bạo lực quá rồi!

Nhìn thấy Hà Tịch thì lập tức thay đổi sắc mặt:

- Mau đưa em ấy qua đây, để cô xem.

Dương Minh nghe lời, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Cô vẫn không ngừng ho, hơn nữa càng ho càng giữ dội, cả người đã mệt đến nỗi muốn ngất đi. Bọn Tống Đại Nghĩa và Tử Lý chạy theo đến nơi, vừa hay nghe được cô Hướng Linh nói cần đưa người đến bệnh viện. Tử Lý trực tiếp đẩy Tống Đại Nghĩa lên:

- Còn ngây ra đó làm gì, mau cõng cậu ấy đi! Dương Minh đã bế cậu ấy chạy từ lớp đến đây, cậu ấy sắp mệt chết rồi!

Tống Đại Nghĩa ậm ừ một lúc, vừa định bảo Dương Minh tránh ra, người ta đã nhanh tay đỡ Hà Tịch dậy bế đi. Hà Tịch không còn sức lực, dựa vào vai cậu, mặc cho cậu đưa đi. Giờ cho dù không đưa cô đến bệnh viện, đưa cô lên bắc xuống nam gì thì cũng tùy ý, cô không quản được nữa.

Hướng Linh chạy theo sau, vừa đi vừa cầm điện thoại gọi taxi. Xuống đến cổng trường, taxi đã đứng đó đợi sẵn. Dương Minh nhẹ nhàng đặt cô vào trong ghế, bản thân cũng chui vào ngồi bên cạnh, gấp gáp nói với tài xế:

- Cho cháu đến bệnh viện gần nhất.

Cậu để cô dựa vào vai mình, từ trong túi áo lấy ra một chiếc khăn trắng đưa cho cô. Cảm nhận người con gái bên cạnh hơi thở yếu ớt, cậu cũng không quan tâm Hướng Linh đang đi tới, nói với lái xe:

- Mong bác lái nhanh một chút, bạn cháu sắp không chịu nổi nữa.

Thế là chiếc xe cứ thế chạy đi. Hướng Linh muốn ngăn cũng không kịp, đành phải gọi chiếc xe khác đuổi theo sau, Tử Lý và Tống Đại Nghĩa cũng chạy tới ôm chân:



- Cô cho chúng em đi cùng với!

- Không được, sắp đến giờ học rồi. Các em về lớp đi!

- Em là bạn thân của Hà Tịch! Em rất lo cho cậu ấy mà!

Hai người họ có cầu xin thế nào, Hướng Linh cũng đều không đồng ý, thế là đành ngậm ngùi quay về.

Trong vòng hai ngày, Hà Tịch lui tới bệnh viện hai lần. Dương Minh ngồi chờ bên ngoài hành lang. Hướng Linh đi đến bên cạnh hỏi:

- Sao rồi?

- Cậu ấy ở bên trong, bác sĩ đang xem cho cậu ấy.

Bác sĩ nói họng cô đã có vết thương, lại ăn quá nhiều đồ cay, giờ vết thương càng nặng. E rằng trong vòng một tuần không thể nói chuyện. Còn có nhiệt độ cơ thể rất cao, xem ra bị sốt rồi. Dương Minh ghi nhớ từng câu từng chữ bác sĩ dặn rồi đi đưa cô về phòng bệnh nghỉ ngơi. Hướng Linh ra ngoài nghe điện thoại, có việc đành phải rời đi trước. Trước khi đi có hỏi cậu liên lạc được với người nhà không? Cậu không nghĩ ngợi liền trả lời có. Thế là Hướng Linh mới yên tâm rời khỏi.

Dương Minh nói dối không chớp mắt cũng chẳng cảm thấy có vấn đề gì. Cậu tuy không biết cách thức liên lạc với mẹ cô nhưng cậu biết nhà, có thể trực tiếp đưa cô về. Nhìn Hà Tịch sắc mặt trắng bệch nằm trên giường. Có lẽ là mệt quá, nằm xuống liền ngủ thiếp đi. Cậu đưa mắt lên xem bịch nước truyền, cũng phải vài tiếng nữa mới hết. Tranh thủ nhắn tin cho Tống Đại Nghĩa. Sau khi xác nhận cô vẫn đang ngủ say, cậu đứng dậy đi ra ngoài.

Tống Đại Nghĩa nhận được tin nhắn của cậu, cầm theo hai cái cặp xách đứng đợi ở cổng trường. Kìm không nổi tính tò mò hỏi:

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Khi cậu ta cùng Tử Lý trở về lớp, thấy trên bàn cô là một đống lộn xộn. Mấy bạn học trong lớp cũng không biết là chuyện ra sao. Tử Lý vì lo lắng cho cô mà im lặng, cả buổi không nói lời nào. Tống Đại Nghĩa thì không tiện nhiều chuyện. Dương Minh lắc đầu, bảo cậu ta về lớp rồi leo lên taxi.

Hà Tịch nặng nề mở mắt, xung quang thoang thoảng mùi thuốc khử trùng. Nằm lâu quá, cả người đều mỏi, đầu nặng trĩu. Cổ họng đã đỡ hơn một chút, nhưng muốn nói chuyện lại rất khó khăn. Thế là cô im lặng, nhìn trần nhà.

- Tỉnh rồi à?

Dương Minh ngồi bên cạnh, tắt điện thoại nhìn cô. Hà Tịch không ngờ tới cậu vẫn ở đây, hết sức kinh ngạc. Trong lòng lại có chút cảm kích, họ vốn không thân thiết, cậu lại tốt bụng giúp cô như vậy. Cậu biết cô muốn nói nhưng không thể, liền đưa điện thoại của mình cho cô:

- Muốn nói gì thì nhập vào đây.

Cô nhận lấy, chậm chạp gõ mấy dòng chữ: Làm phiền cậu nhiều rồi!

- Có muốn gọi điện cho mẹ cậu không?



Cô lắc đầu, lại tiếp tục gõ: Tôi không muốn mẹ lo lắng. Xin đừng nói với mẹ tôi.

Cậu gật đầu đồng ý. Cô mỉm cười. Lần đầu tiên Hà Tịch cười với Dương Minh. Nụ cười của cô rất đẹp, chỉ là rất hiếm thấy. Cậu thật lòng nói:

- Cười lên rất xinh, nên cười nhiều một chút.

Hai tai cô đỏ lên một chút, cậu buồn cười nhìn đi chỗ khác.

Đợi túi truyền gần hết, Dương Minh báo với y tá. Bác sĩ kiểm tra lại một lượt, nói cô có thể về nhà. Còn dặn đi dặn lại phải ăn uống hợp lý, nghỉ ngơi thật tốt, mấy ngày này tốt nhất không mở miệng nói chuyện. Sau khi lấy thuốc, Dương Minh nói sẽ cùng cô về nhà. Cô cũng không từ chối.

Taxi dừng trước ngã rẽ vào nhà cô, họ xuống xe đi bộ vào. Truyền thuốc xong, cô cảm thấy cơ thể tỉnh táo hơn rất nhiều, khắp người chỉ hơi mỏi một chút. Dương Minh một tay xách hai chiếc cặp, một tay cầm túi thuốc của cô.

- Tôi rất tò mò.

Cô ngước lên, khó hiểu nhìn cậu.

- Cậu ở trường gây thù chuốc oán với ai à, để người ta "hạ độc thủ" nặng với cậu như thế?

Hà Tịch lắc đầu. Cô ở trường tuy không có giao hảo nhiều, bạn bè bình thường đều chỉ có ở trong lớp, đối với Tử Lý cùng bàn thì thân hơn một chút, chưa từng cùng ai gây sự. Cô cũng giống cậu, rất muốn biết ai lại đem ớt bỏ vào bình nước của mình, hại cô một trận sống dở chết dở như thế. Cô nghĩ mãi vẫn không ra, bản thân rốt cuộc đã làm gì, đắc tội với ai? Người này thật sự quá độc ác rồi!

Hai đầu mày cô nhíu chặt, không để ý dưới chân liền vấp phải hòn đá giữa đường. Cả người cô đổ về phía trước, chợt có một cánh tay rắn chắc ôm lấy eo cô đỡ lên. Hà Tịch lúc này đang ốm nên cả người nóng ấm, chỉ cách một lớp vải mỏng manh, Dương Minh cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể của cô. Lòng cậu bất giác cảm thán một câu: vòng eo tiêu chuẩn hình như chính là thế này. Đâu chỉ là vòng eo, hai cơ thể của họ áp sát nhau, chỗ lồi chỗ lõm gì cũng đều dính vào người cậu. Nhưng Hà Tịch bên này lại bị cú ngã vừa rồi liên tưởng đến chuyện của cậu và Tống Đại Nghĩa, toàn thân sởn gai ốc. Ma xui quỷ khiến Dương Minh không buông cô ra ngay lập tức, còn giữ một hồi, đến khi bị Hà Tịch mất tự nhiên đẩy ra, cậu mới ho nhẹ một tiếng:

- Đi đứng nên cẩn thận.

- Ừm...tôi...

- Bác sĩ dặn không được nói chuyện.

Được nhắc nhở, Hà Tịch mới nhận ra họng bị đau. Cô hít một hơi sâu. Nhìn xuống lồng ngực phập phồng của mình mà chửi thầm: mày đập rộn cái gì? Người ta là gay kín, đập bình thường lại cho tao, đồ không biết xấu hổ....

Dương Minh nhìn hành động của cô, tưởng cô lại không khoẻ ở đâu liền hỏi han:

- Đau nữa à?

Cô lắc đầu.

Đi thêm một đoạn, cũng sắp đến nhà cô rồi. Hà Tịch sợ mẹ lo lắng, không muốn để mẹ biết liền vờ như không có gì, để Dương Minh về trước rồi mới bước vào trong quán. Dương Minh biết ý cô, cậu đi một đoạn liền đứng tại chỗ quay lại nhìn.