Anh Là Dương Quang Rực Rỡ Nhất!

Chương 6




Hôm sau Hà Tịch vẫn đến lớp như thường, chỉ có điều không mở miệng nói được câu nào hết. Cô nhìn bàn bên cạnh, Dương Minh không có ở đây. Vậy là cô đem một tờ giấy nhỏ, viết mấy dòng chữ rồi đặt lên bàn của cậu. Dương Minh đúng lúc trở về, nhìn thấy cô đánh mắt về phía tờ giấy liền tò mò đem lên đọc. Nội dung đại khái là : Chiếc áo khoác kia của cậu, đợi tôi giặt sạch rồi sẽ đem trả. Còn có... cảm ơn cậu đã giúp đỡ.

Tối qua, lúc bước xuống taxi để vào trong bệnh viện, Dương Minh cảm nhận được người cô có chút run rẩy, tay cũng lạnh hẳn đi.liền cởi áo khoác ngoài ra choàng cho cô. Thế là cô mặc chiếc áo đó đến tận lúc nhà, lăn ra ngủ vẫn quên không cởi ra. Sáng hôm sau thức dậy, ngửi thấy mùi thơm khác lạ thoảng thoảng trong phòng, mới ý thức được chuyện gì. Vốn sớm nay định mang trả ngay, nhưng mẹ Hà nói mượn áo người ta mặc cả tối, ít ra cũng nên giặt cho thơm tho sạch sẽ đã mới đem trả, nếu không thì thật bất lịch sự. Cô nghe có lý lắm, quyết định hôm nay đi học về sẽ giặt thật sạch cho cậu.

Dương Minh đọc xong, không nhanh không chậm nói:

- Cậu trả lúc nào cũng không sao.

Tử Lý vừa đến lớp đã chạy tới ngay trước mặt cô hỏi han:

- Tớ nghe nói cậu bị đau họng, còn là vì hóc xương cá. Sao cậu không cẩn thận một chút nào vậy?

Hà Tịch vỗ vỗ tay cô: Tớ không sao nên cậu nói nhỏ lại một chút. Chuyện hóc xương thế này cũng thật đáng xấu hổ.

- Giờ có đau lắm không? Sao người cậu nóng vậy, có cảm thấy nhức mỏi gì không?

Hà Tịch cười cười lắc đầu: đừng có làm quá lên như thế chứ. Cô lấy bình nước trong cặp ra, uống một ngụm, không ngờ là nước lạnh. Là sớm nay cô vô ý, quên lời bác sĩ dặn. Họng đau nên uống nước ấm mới tốt. Tử Lý hỏi:

- Sao vậy? Nước bị lạnh rồi hả?

Cô gật đầu. Người kia từ tay cô cướp lấy bình nước, đứng phắt dậy tuyên bố:

- Đừng lo em gái, chị đây chăm sóc cậu! Cho đến khi cậu khỏi bệnh, nước tớ dâng tận tay, cơm sẽ dâng tận miệng cho cậu!

Nói xong cái liền chạy vụt đi. Nào ngờ vừa ra đến cửa lớp, Tử Lý cảm thấy bụng đau một trận. Không ổn rồi, phải vào nhà vệ sinh ngay và luôn mới được. Cô nhìn trước nhìn sau thấy Dương Minh đang đứng ở hành lang cùng mấy nam sinh khác nói chuyện. Cô hớt hải chạy lại, dí bình nước vào tay cậu nói:

- Dương đại thần, cậu giữ dùm tôi chút.

- Cái gì đây?

- Của Tiểu Tịch, cậu ấy khát nước. Nhưng tôi có chút việc, lát tôi quay lại lấy, giữ giùm tôi chút! Tôi đi rất nhanh thôi!

Hoặc nếu có thể, cậu đi lấy nước luôn cũng được. Nhưng cô biết cậu không tốt bụng như vậy. Nói xong liền chạy xuống cầu thang, lao vào nhà vệ sinh. Dù sao cũng cần giữ chút mặt mũi, nếu chạy vào nhà vệ sinh ngay cạnh đó, cảm thấy sẽ bị bọn con trai cười, vẫn là xuống tầng dưới mới yên tâm giữ mặt mũi.

Dương Minh cầm bình nước màu xanh dương, bên ngoài có dán mấy sticker kẻ cắp mặt trăng. Trông rất trẻ con.

Hà Tịch dù trong họng bị đau nhưng vẫn không mất đi phong thái của một học bá, ngồi thẳng lưng đọc sách. Bình nước không biết từ bao giờ đã được đặt ngay ngắn bên cạnh. Lúc nãy cô đúng là cảm giác ai đó lướt qua, nhưng cô vẫn chăm chú đọc sách quá, không để tâm lắm. Lẽ nào là Tử Lý, nhưng sao lại không nghe nói tiếng nào? Nhưng nếu không phải cô ấy thì còn ai khác chứ?



Cô đưa nước lên uống một chút, không nóng không lạnh, độ ấm vừa đủ. Cô vô thức nhìn quanh, bắt gặp một ánh mắt. Cậu đứng ở bên ngoài cửa, dựa vào lan can. Sau cái chạm mắt vô tình, cô cúi xuống tiếp tục đọc sách, còn Dương Minh tiếp tục cùng bọn Âu Tuấn, Cung Nam nói chuyện.

Tử Lý từ ngoài chạy vào, lúc đi trông tràn đầy sức sống, lúc về cả người mệt nhoài nằm bò trên bàn học. Cô thở một hơi dài rồi bật dậy:

- Không biết sáng nay tớ đã ăn gì nữa. Hình như là sắp bị " bắn pháo hoa " rồi. Ấy, Dương Minh thực sự đi lấy nước cho cậu này?

Dương Minh? Chuyện là thế nào?

- Không được, tớ phải đến phòng y tế xin thuốc, nếu có về muộn cậu đừng ghi tên tớ vào sổ nha!

Lời chưa nói hết người đã biến mất dạng.

Cuối giờ học, Tống Đại Nghĩa hỏi Dương Minh:

- Hôm nay cậu muốn ăn gì?

- Chưa biết được, xuống nhà ăn rồi tính.

Tử Lý nghe được thì nói một câu nửa đùa nửa thật:

- Hai người đừng có suốt ngày dính lấy nhau nữa, coi chừng người ngoài nhìn vào liền nghĩ hai người có "tình" đó!

Tống Đại Nghĩa hất cằm:

- Làm sao? Tôi ngày ngày đi theo nam thần nên các người ghen tỵ à?

Cậu ta nói xong liền đem tay Dương Minh kéo đi. Dương Minh nhướng mày:

- Tránh xa tôi chút.

- Cậu...cậu đây là ý gì hả? Có phải là chơi chán rồi muốn đá tôi không?

Tử Lý theo sau nghe được thì mắt chữ o, miệng chữ a. Chơi xong chán? Chẳng lẽ bọn họ thật sự từng...như vậy? Cô vỗ vỗ tay Hà Tịch: nghe thấy gì chưa? Nghe thấy gì chưa? Cô nghe thấy, nhưng nào có tâm trạng suy nghĩ về chuyện của bọn họ?

Số của Hà Tịch coi như may mắn lắm, không biết cô chú đầu bếp nào ở nhà ăn dạo này có sở thích nấu cháo, còn là cháo bò hầm. Họng cô đau, không ăn được mấy thứ bình thường, ăn cháo là tốt nhất. Ban đầu Tử Lý quên bẵng đi, cầm theo hai cái khay tính lấy thức ăn, được Dương Minh nhắc một câu:

- Lớp trưởng yêu dấu của cậu ăn được mấy cái này à?



Tử Lý hai mắt long lanh nhìn người đang ngồi chờ phía bên kia: Xin lỗi nhé, tớ quên mất!

Một lúc sau, Hà Tịch nhìn tô cháo siêu to khổng lồ đặt trước mặt, bối rối quay sang nhìn bạn: Sao nhiều vậy?

Người kia lập tức khoát tay:

- Ăn cháo dễ đói, cậu phải ăn nhiều gấp đôi bình thường cho tớ.

Tống Đại Nghĩa ngồi cạnh cười nhạo:

- Tử Lý, cậu nghĩ ai cũng là heo giống cậu à? Đúng không Dương ca?

Dương Minh chăm chú ăn của mình, đến khi mọi người nghĩ cậu không thèm để tâm đến bọn họ, cậu lại nhìn về phía tô cháo mà phát biểu:

- Nên ăn nhiều chút.

Tử Lý đắc ý nhìn Tống Đại Nghĩa: Nam thần của cậu nói đúng nhất! Cậu thì biết cái khỉ! Tống Đại Nghĩa không thèm cãi cô nữa, cúi xuống bắt đầu ăn. Hà Tịch nhìn tô cháo trước mặt, bất đắc dĩ thở dài, coi như là nghe lời Tử Lý, nghe lời...Dương Minh, cô sẽ cố gắng.

Đang ăn, Dương Minh chủ động cùng cô nói chuyện. Đại ý là về cuộc thi. Cậu cảm thấy đội của bọn họ vô cùng khác biệt, không chịu hợp tác. Rốt cuộc vẫn là nên cùng nhau làm việc, cùng nhau tiến bộ mới phải. Hà Tịch đã nghĩ như vậy từ lâu, chỉ là vì một vài lý do nên cô không mở lời trước. Âu Tuấn bên cạnh gật gù:

- Tớ cảm thấy hai người nên tích cực học nhóm đi. Các anh chị khoá trên chiều nào cũng ra thư viện cùng học. Nhìn hay người một chút cũng không giống đồng đội của nhau.

Ăn cơm xong, Dương Minh cùng Hà Tịch tìm chỗ để nói chuyện. Dương Minh hai tay đút túi quần, cả người dựa vào thân cây nhìn cô:

- Lời của Âu Tuấn ban nãy, cậu cảm thấy sao? Tôi cảm thấy có lý.

Dù sao trình độ giao tiếp tiếng anh của cô tới đâu cậu còn chưa biết, nếu cứ tiếp tục học riêng thế này, e rằng đội bọn họ đến vòng trường cũng qua không nổi. Cô gật đầu đồng tình.

- Vậy học nhóm cậu thấy thế nào?

Hà Tịch lấy từ trong túi ra một viên phấn, viết lên nền đá hai chữ: Địa điểm?

Dương Minh nghĩ nghĩ, cách trường 15 phút đi bộ có một thư viện mới xây, khá to. Ở đó là thích hợp nhất.

Từ phía xa, có một bóng dáng thầm quan sát họ. Sau một hồi, người nọ mang điện thoại ra gọi:

- Họ vẫn đang ở dưới sân, làm mau lên!