Cô bước tới ôm anh từ đằng sau khiến anh chợt bừng tỉnh từ câu chuyện quá khứ của mình. Mỉm cười hạnh phúc, xoa nhẹ tay cô hỏi:
- Chào thôi có cần ôm lâu vậy không?
Cô kinh ngạc nghe anh nói, như một đứa trẻ nhảy ra trước mặt anh nheo mắt chăm chú theo dõi từng biểu cảm của anh. Anh quay mặt tránh ánh mắt dò xét của cô, nhanh chóng kéo tay cô ấn vào xe. Cô vẫn phấn khích không thôi dõi theo từng hành động của anh. Bước vào xe vẫn thấy cô nhìn mình không chớp mắt, anh né tránh ánh mắt nóng bỏng của cô, vươn người thắt dây an toàn giúp cô nhưng vẫn bị cô hôn chụt vào má. Đơ người trong vài giây, anh đỡ gáy cô đặt xuống một nụ hôn sâu khiến hơi thở cô dần trở nên dồn dập. Tới tận khi cô khuôn mặt đỏ bừng hơi thở bị rút cạn, anh mới hài lòng ròi khỏi đôi môi mềm mại ấy, khẽ khì thầm vào tai cô đánh dấu chủ quyền:
- EM LÀ CỦA ANH.
Cô đỏ mặt phụng phịu lườm chàng trai mình yêu, nhưng sau đó lại úp mặt vào ngực anh trộm cười.
- Em muốn công khai mối quan hệ của chúng ta không?
Cô không tập trung mà nghịch bé gấu bông mới trên xe anh. Bé gấu bông hình khủng long xanh ngốc nghếch mặc một chiếc áo phông nhỏ màu trắng thêu chữ “XIN LỖI”, có lẽ đây là quà năn nỉ của anh. Cô mỉm cười vừa nghịch nghịch bé khủng long nhỏ trong tay vừa lơ đãng trả lời anh.
- Hả ý anh nói mẹ hả? Mẹ thì tối mai nói với mẹ. Không phải chúng ta nói rồi sao.
- Đương nhiên mẹ là phải công khai rồi. Ý anh là mọi người ở công ty cơ.
- Không muốn đâu. Em không thích nghe mọi người bàn tán nhiều. Có lẽ sẽ nói với Thùy và Hà thôi. – Cô vẫn không nhìn anh mà bận rộn nghịch nghịch chiếc áo khủng long đang mặc.
- Anh Vinh nữa chứ hả?
- Ừm. – Cô gật gù nhưng cả tâm trí vẫn đặt vào chú khủng long đáng yêu
- Chiều mai kiểm toán được nghỉ sớm hẹn mọi người đi ăn nha.
- Ừm. – Tiếp tục tìm cách lột áo chú khủng long nhỏ đáng thương.
Thấy cô không quan tâm tới mình, anh liền nhẹ nhàng dừng xe, thấy cô vẫn không để ý, anh liền nhân lúc cô không để ý mà giật con khủng long khỏi tay cô. Bị giật đồ chơi, cô ngơ ngác rồi bĩu môi như đứa trẻ bị giành đồ chơi, cố gắng kéo tay anh để lấy lại bé khủng long. Nhưng anh cao hơn tay chân dài hơn cố gắng thế nào cũng không lấy được khiến cô cau có, lại thêm dây an toàn kéo lại khiến cô không thể lấy được. Cô chau mày, bĩu môi tức giận, lập tức tháo dây an toàn vươn qua người anh muốn lấy lại đồ chơi của mình nhưng lại bị anh vòng tay ôm eo ép đối mặt với anh. Nhìn thấy anh nhìn mình gần như vậy, cô ngượng ngùng muốn thoát khỏi vòng tay của anh nhưng anh lại siết chặt hơn.
- Anh! Đang trên đường mà anh làm gì thế?
- Em không chịu quan tâm tới anh.
Cô đỏ mặt, thì ra anh giận dỗi vì cô mải chơi không để ý anh. Cô ngại ngùng hôn nhẹ lên môi anh rồi nhân lúc anh bất ngờ giật bé khủng long và trở về chỗ ngồi. Anh mỉm cười vui vẻ khẽ chạm lên môi mình, quay qua nhìn cô đang đỏ mặt ôm chắc bé khủng long trong lòng mà trêu chọc:
- Ước gì được trở thành bé khủng long, được ôm vậy chắc thích lắm.
Mặt cô càng đỏ lên tới tận tai, lườm anh:
- Muộn rồi về thôi.
Anh cười vui vẻ khởi động xe đi về nhà.
- Nhanh nhanh, lâu lâu mới thấy anh Hải mời ăn, chọn nhiều món ngon vào không được bỏ lỡ cơ hội vàng này. – Thùy nhanh nhẹn kéo Hà tới chọn món.
Ba người còn lại chỉ biết cười bất lực. Sau khi chọn món, Hà mới liếc mắt tới hai con người đang lén lút nhìn nhau tình tứ, và đập bàn hỏi:
- Bớt nhìn nhau lại. – Mọi người nhìn Hà rồi Hà lườm anh. – Mọi người không tự hỏi tại sao hôm nay chúng ta được ăn chùa à. Lạ ghê hen.
Lúc này mọi người mới nhìn anh chằm chằm còn cô thì chỉ mỉm cười hanh phúc. Anh không nói gì nhìn cô đang mỉm cười, thì nắm tay cô đặt lên bàn. Những tưởng mọi người sẽ mừng thay cho hai người nhưng ngược lại mọi người nhìn nhìn hai người đang nắm tay hạnh phúc mặt ngại ngùng không hề tỏ vẻ ngạc nhiên mà thản nhiên:
- Ui tưởng gì.
Cặp đôi mới ngơ ngác nhìn nhau rồi nhìn mọi người không thèm quan tâm tới tin tức nóng hổi mà hai người muốn tuyên bố.
- Ủa, alo, gì vậy? Không ngạc nhiên sao?
Lúc này ba người mới cười vang trêu chọc hai người còn ngơ ngác.
- Làm như mọi người không biết ấy. Mọi người chỉ chờ khi nào hai người chịu nói thôi. – Thùy dương dương tự đắc nói.
- Sao mọi người biết được anh với Nguyệt yêu nhau chứ?
- Em nghĩ ai mù mới không nhìn thấy hai đứa yêu nhau đó. Nhưng dù sao biết công khai vậy cũng tốt. – Anh Vinh vỗ vai Hải – Hạnh phúc nhé.
- Đúng rồi. Cuối cùng thuyền cũng cập bến, mấy lần định đục thuyền Thùy nhỉ. – Hà đang vui vẻ nhìn Thùy thì giật mình khi bị anh lườm, liền lập tức chữa lại. – Nhưng vẫn ráng chèo cho thuyền cập bến.
Thùy cười sặc sụa lườm lại anh:
- Chứ muốn gì, ai kêu anh cứ thích giữ bí mật, Nguyệt thì thiếu gì người tốt theo đuổi, vì thế thỉnh thoảng tụi em cũng muốn nhảy thuyền một chút. Tụi em muốn bạn thân hạnh phúc chứ bộ. Anh thử làm nó buồn coi nhà ngoại không đánh anh mới lạ đó.
Cô cười vui vẻ nhìn anh thách thức, anh hết nhìn cô lại nhìn qua ba người còn lại đang nheo mắt thăm dò, rồi hôn tay cô.
- Mấy đứa sẽ không có cơ hội đánh anh đâu.
- Ọe em muốn ăn thịt chứ không phải ăn cơm chó.
- Ừm đúng vậy, bớt phát cơm chó ở đây.
- Anh già rồi mấy đứa à. Tha cho anh đi.
Hải cười vui vẻ nhìn cô, một cửa nữa đã qua, còn một cửa quan trọng nhất nữa mà thôi.
Trước khi chị em Nguyệt đưa hai chàng rể đến gặp mẹ, Huy hỏi Hải:
- Sẵn sàng chưa?
- Hơi lo lắng một chút thôi, trước anh cũng gặp mẹ rồi, nên chắc sẽ ổn thôi.
- Đó là trước khi mẹ biết chuyện chị em đã khóc nhiều vì anh. – Khôi nói chen vào kèm theo một ánh mắt nhắc nhở. – Trước khi chuyển tới nhà an toàn, mẹ đã nhắc chị ấy từ bỏ anh đi đấy.
Anh khẽ thở dài lo lắng, cô khẽ nắm tay anh lườm Khôi và Huy:
- Đừng dọa anh ấy. Mẹ em dễ tính lắm.
- Không sao, Khôi nói đúng mà. Mẹ em thương em nên mới vậy thôi. Anh có thể chứng minh cho mẹ em thấy anh yêu em thế nào mà. – Anh tự tin nói đồng thời hôn lên tóc cô.
Khôi không nhìn nổi, lườm anh bằng ánh mắt để tôi chống mắt lên xem anh chứng minh thế nào rồi bước nhanh ra ngoài. Huy trao gửi một ánh mắt đồng cảm sâu sắc của một người đi trước rồi vỗ vai anh khích lệ:
- Thể hiện tốt vào nhé.
Khôi và Huy tới trước và đón mẹ tới nhà hàng nơi anh và cô đang đợi. Trông thấy anh bồn chồn không yên, cô nắm tay anh, cảm thấy tay anh đẫm mồ hôi không nhịn được mà trêu chọc:
- Mẹ em có ăn thịt anh đâu mà phải run dữ vậy.
- Mẹ em đánh anh một trận cũng được, đừng bắt em chia tay anh là được.
Cô bật cười ngạc nhiên:
- Mẹ em có dữ tới vậy đâu chứ?
Anh nắm tay cô, nhìn cô thâm tình:
- Anh biết mẹ em sẽ không đánh anh nhưng anh mong mẹ em đánh anh hơn là ngăn cản chuyện chúng ta. Mẹ em thương em bao nhiêu thì đương nhiên sẽ không đồng ý trao con gái cho một người đã làm con gái tổn thương.
Cô ôm anh an ủi:
- Nhưng mẹ thương em nên sẽ tin tưởng vào sự lựa chọn của em. Đừng lo, mẹ chỉ mong em hạnh phúc thôi và hiện tại em rất hạnh phúc khi có anh bên cạnh.
Anh gật đầu ôm chặt cô hơn để được tiếp thêm sức mạnh. Khi anh và cô đang ôm nhau thì Khôi dẫn mẹ vào, anh sợ hãi buông cô ra đứng bật dậy ngại ngùng chào mẹ cô, ánh mắt như một tên trộm bị bắt quả tang. Cô thích thú chống cằm nhìn chàng trai của mình long ngóng trong lần đâu ra mắt mẹ vợ. Mẹ cô nhìn anh rồi lại nhìn cô như xác nhận, sau đó mới nhẹ nhàng chào anh. Cô chạy đến ôm mẹ và kéo mẹ tới ngồi cạnh mình. Thấy anh cứ long ngóng hết đứng lên lại ngồi xuống mẹ cũng không nhìn thêm được nữa mới nói anh cứ thoải mái ngồi xuống. Mẹ cô vuốt tóc cô nhưng lại nhìn anh hỏi:
- Con yêu con gái cô?
Anh giật mình một chút rồi chắc chắn trả lời:
- Dạ.
- Tại sao lại là bây giờ mà không phải trước đây?
Câu hỏi này khiến Hải khó trả lời, lý do không nhận lời cô vì chuyện của bố cô nhưng anh biết cô không muốn mẹ biết những chuyện nguy hiểm này. Cô và Khôi định thay anh trả lời nhưng anh giữ tay cô lại:
- Vì trước đây con nghĩ mình không xứng với Nguyệt. Con chỉ là một đứa trẻ mồ côi không có gì trong tay. Hiện giờ tuy con vẫn không có gì nhưng tình cảm của con trước giờ vẫn vậy chỉ ngày một nhiều thêm, con cảm thấy mình không thể tiếp tục lừa dối tình cảm của mình nên con….hi vọng cô có thể cho con cơ hội yêu thương Nguyệt.
Mẹ cô chỉ im lặng nhìn từng món được người phục vụ đặt lên bàn, anh lo lắng nắm chặt tay chờ đợi như chờ đợi thẩm phán đưa ra phán quyết cuối cùng. Đợi khi tất cả các món được bày đẹp mắt lên bàn, mẹ cô mới chậm rãi nói:
“Nguyệt luôn được mọi người hết lòng yêu thương và cũng vì từ nhỏ tới giờ con bé chưa từng phải sống thiếu thốn về vật chất. Vì vậy cô cũng không mong sau này nó đau khổ hay sống thiếu thốn. Nhưng trước giờ tiền hay điều kiện chưa bao giờ là điều kiện để yêu Nguyệt vì Nguyệt đủ khả năng tự lo và vì đó không phải điều có thể làm nên một con người. Cái cô đặt ra đó là phải yêu thương Nguyệt và có thể chăm sóc con bé thật lòng chứ không phải chỉ là lời nói suông. Bố con bé mất từ lâu, từ đó con bé luôn thay ông ấy chăm lo mọi việc và lo lắng cho cô và Khôi. Nhiêu đó thôi cũng đã đủ mệt rồi nên người bên cạnh phải là một người đủ vững chãi cho bé có thể nương tựa.
Sau khi nói xong mẹ cô nhìn anh chờ đợi một lời hứa khiến bà có thể yên tâm giao con gái cho anh. Nắm tay cô thật chặt, anh nói với mẹ cô:
- Con sẵn sàng ở bên cô ấy mọi lúc, dù là giúp được hay không, dù Nguyệt vui hay buồn thì con vẫn luôn ở phía sau em ấy sẵn sàng cho em dựa vào. Vì Nguyệt là tất cả cuộc sống của con và con cũng dành tất cả cho Nguyệt.
Câu nói anh đã nói đi nói lại nhiều lần không chỉ là một cam kết với gia đình cô mà còn là lời tự nhắc nhở bản thân. Vì ngoài việc anh thực sự rất yêu cô thì còn là lời hứa của anh với bố cô. Mạng anh do bố cô cứu, anh có được ngày hôm nay là do bố cô dạy, vì vậy dù lấy mạng anh ra để đảm bảo cô hạnh phúc anh cũng sẽ làm. Anh nói xong không dám hít thở mà chờ đợi mẹ cô đưa ra lời tuyên án, còn mẹ cô vẫn chăm chú nhìn anh như muốn đánh giá độ thành thực trong lời nói của anh. Cuối cùng bà cũng mỉm cười vui vẻ:
- Được rồi con gái mẹ hạnh phúc là mẹ vui rồi.
Lúc này anh mới dám hít thở, nhìn qua cô không che giấu nụ cười hạnh phúc. Khôi và Huy cũng vui vẻ nâng ly muốn mọi người chúc mừng:
- Được rồi. Ly này để chúc mừng cuối cùng chị gái em được xuất chuồng và chúc mừng mẹ có thêm một cậu con rể.
“Trùm cuối” khó khăn cuối cùng cũng trôi qua êm đẹp.