Anh Là Biển, Em Là Trăng

Chương 29






Ngày bố cô bị hại, ông đã hẹn anh tới gặp, ông nói:

- Bố biết bố từng nhắc tới chuyện mong hai anh em con có thể tới gặp gia đình bố cùng đi chơi cùng ăn cơm trở thành một gia đình thực sự. Nhưng đó là nếu đó là khi mọi chuyện xử lý tốt đẹp. Hiện giờ xảy ra vấn đề, bố không biết trước được sắp tới sẽ có nguy hiểm gì nên bố hi vọng các con có đủ dũng cảm để đối mặt.

- Đã xảy ra chuyện gì vậy ạ? – Anh hốt hoảng.

- Hiện tại bố không thể nói rõ mọi chuyện cho con được. – Ông không nhìn anh mà vuốt ve tấm ảnh gia đình trong tay rồi đưa cho anh – Gia đình là tất cả những gì bố có. Nếu bố có chuyện gì, bố mong con có thể bảo vệ họ như bảo vệ em trai con.

- Điều đó là chắc chắn nhưng bố hãy nói cho con biết chuyện gì sắp xảy ra đi ạ.

- Đặc biệt là Nguyệt, nếu bố có chuyện con bé sẽ làm mọi thứ để tìm ra kẻ hại bố. Nếu có con bên cạnh trông chừng bố sẽ yên tâm hơn rất nhiều.

- Bố có chuyện gì? Bố muốn con và Nguyệt điều tra những gì ạ?

- Không. Bố chỉ muốn con giúp bố trông chừng Nguyệt đừng để con bé gặp nguy hiểm. Điều tra được hay không còn không quan trọng. Quan trọng các con được bình an với bố là đủ. Con có thể hứa với bố không?

- Con hứa. Con sẽ luôn bảo vệ em ấy. Nhưng…

Không để anh nói hết câu, ông đưa cho anh một chiếc hộp và nhắn nhủ: “Khi con bé quyết tâm tìm ra sự thật và rơi vào bế tắc hãy đưa cho con bé cái này. Nhưng mở cái này ra đồng nghĩa với việc hai đứa sẽ đối diện với rất nhiều chuyện. Lúc đó có nguy hiểm, hãy bên cạnh và bảo vệ nhau. Con có thể hứa với bố không?”

- Bố!

- Hứa với bố hãy là một người anh bảo vệ các em của mình và cùng nhau đối mặt với khó khăn.

- Con hứa. Nhưng…

- Bố rất vui vì có thêm hai đứa con trai ngoan. Giờ thì con hãy đi về và nhất định không được quay đầu lại.

- Bố!

- ĐI! Nhanh!

“ĐÙNG!!” Tai nạn xảy ra, anh ngỡ ngàng đứng đờ người. Khi nhận ra mới kích động muốn chạy lại nhưng tên tài xế đã xuống xe, cùng ánh mắt hấp hối của bố cô nhắc nhở anh không được phép quay lại. Sau mười hai năm kể từ khi bố mẹ mất, lần đầu tiên anh khóc, khóc tới mức không thở được ôm gối cuộn tròn trong góc nhà. Hai anh em anh đứng từ xa tang thương nhìn gia đình cô suy sụp trong đám tang bố. Cô đứng đó ánh mắt trở nên sâu hơn, thâm trầm và không còn nét đáng yêu mà anh từng thấy trước đây. Cô đã trở thành trụ cột gia đình thay bố quyết định mọi vấn đề và điều tra về vụ án của bố cô. Anh thấy rõ được sự mệt mỏi và bất lực của cô: đau buồn vì một người quan trọng ra đi bất ngờ, mệt mỏi khi gánh mọi thứ trên vai, bất lực khi càng điều tra mọi thông tin càng biến mất và thất vọng vì người cô tưởng có thể đặt niềm tin là Phong lại không tin cô và không giúp cô điều tra. Phía anh cũng không thể tìm hiểu thêm thông tin gì hơn cô nên anh đã quyết định để mọi chuyện đi vào quên lãng.

Cô vì quá mệt mỏi mà hạn chế liên lạc với mọi người rồi cùng mẹ và em trai di cư qua Mĩ. Dù thời điểm đó anh không sang Mĩ nhưng vẫn luôn có em trai anh để mắt tới gia đình cô. Sau khi gia đình cô về nước anh lại lựa chọn giữ im lặng câu chuyện cũ và đến bên cô với một tư cách khác để bảo vệ cô. Lần đầu làm quen với tư cách một đồng nghiệp anh hơi ngượng ngập không biết nên nói gì để làm quen với cô thật tự nhiên. Có thể vì đề phòng hoặc cũng có thể vì cô hướng nội mà thời gian đầu cô luôn hạn chế nói chuyện với anh. Qua thời gian rất lâu nhưng dù bề ngoài cô luôn thân thiện thì ánh mắt cũng khiến anh cảm thấy không được phép lại gần. Anh càng cố gắng chủ động thân thiết mới càng hiểu cô là một đứa bé hiểu chuyện cỡ nào. Cô không dễ dàng tin tưởng vào bất kỳ ai vì vậy khi bắt đầu tin tưởng ai cô sẽ hết lòng trân trọng họ. Cô sẽ luôn cảm ơn dù người khác chưa làm gì được cho cô, sẽ xin lỗi dù cho cô chưa làm gì sai, hoặc chỉ đơn giản là cô cảm thấy bản thân đã làm mất thời gian của họ.

Một đêm khi thức dậy sớm hơn bình thường, cuộn tròn trong chăn lăn qua lăn lại tự hỏi tại sao lại thức dậy giờ này, làm thế nào để ngủ lại được. Khi đang cố gắng ngủ thêm thì tin nhắn của cô tới. Chỉ có hai chữ “Anh ơi!” khiến anh choàng tỉnh dậy ngay lập tức trả lời tin nhắn của cô. Anh đợi một lúc lâu nhưng vẫn không thấy cô trả lời, anh không khỏi lo lắng sợ cô xảy ra chuyện, liền vội vội vàng vàng muốn tới chỗ cô. Cô trả lời “Không! Em không ngủ được.” Anh khẽ thở hắn ra, có lẽ cô gặp ác mộng, anh nhắn tin trêu chọc để có thể an ủi cô một chút. Điều anh không thể ngờ là chỉ sau một đoạn tin nhắn ngắn như vậy lại có thể khiến mối quan hệ của hai người vươn xa hơn. Sau lần đó, cô luôn âm thầm quan tâm tới anh bằng cách này hay cách khác. Dù không nói ra nhưng anh thấy rõ được cô rất để tâm đến anh và ghi nhớ mọi thói quen của anh.

Dù cô chưa từng thể hiện lộ liễu nhưng qua từng hành động của cô anh biết rõ tình cảm của cô dành cho anh. Và anh cũng dần hiểu được tình cảm của mình nhưng anh không dám thể hiện lộ liễu chỉ đành bên cô như một người bạn thân. Khi cô tỏ tình với anh, nhìn thấy ánh mắt cô dành cho mình anh chỉ dám quay đi nhẹ nhàng nói lời từ chối với cô nhưng cô không để anh nói hết câu. Nghe thấy cô mạnh mẽ kìm chế sự đau khổ mà chặn câu nói của mình anh không khỏi xót xa muốn ôm cô vào lòng, nhưng anh chỉ có thể lén nhìn cô đang cố gắng kìm nén nước mắt. Anh mong cô có thể tìm một người xứng với cô hơn anh, một người bình thường, và sống một cuộc sống đơn giản. Dù sao anh cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi, không có quyền lực cũng không có tài chính làm thế nào để sánh bước bên một công chúa nhỏ như cô chứ. Một phần khác anh không biết phải ở bên cô như thế nào nếu cô biết chuyện của anh với bố cô. Biết rằng việc từ chối sẽ khiến cô đau lòng nhưng anh không thể làm gì khác.

Những tưởng cô sẽ vì anh từ chối mà từ bỏ nhưng cô lại vẫn cố chấp ở bên anh. Dù anh rất vui vì cô vẫn để anh bên cạnh nhưng cũng rất xót khi cô lại cố chấp với đoạn tình cảm này tới vậy. Kể từ đó, cô cũng không trốn tránh, lúc chỉ có hai người cô sẵn sàng thể hiện tình cảm, làm nũng anh, nói thích anh, nói nhớ anh và ngắm nhìn anh và đương nhiên anh không muốn từ chối và cũng cảm thấy không thể từ chối. Càng vậy anh càng không biết nên vui hay nên buồn, nên chấp nhận hay rạch ròi rõ ràng. Vừa muốn cô có thể dứt khỏi tình cảm với anh nhưng lại vừa muốn cô có thể tiếp tục bên mình như cũ. Mỗi lần cô nhìn anh chăm chú anh đều khó khăn để kìm chế bản thân không kéo cô vào lòng ôm hôn cô thật sâu.

Khi anh bắt đầu nghĩ tới buông lỏng đề phòng, Phúc tới tìm cô khiến anh bắt đầu lo lắng hơn về việc có phải hay không chuyện cũ lại tìm tới họ. Ngày nhìn thấy cô cầm cuốn sổ tiết kiệm trên tay, anh đã phần nào chắc chắn chuyện cô bắt đầu điều tra lại vụ việc của bố. Nếu hỏi anh, anh có muốn kể chuyện trước đây cho cô nghe không thì chắc chắn có, và không chỉ sau khi nhìn thấy cô biết đến sổ tiết kiệm mà cả trước đó nữa đã rất nhiều lần muốn nói nhưng lại không biết mở lời như thế nào. Không thể tự nhiên đứng trước mặt cô mà nói anh từng được bố cô nuôi hơn mười năm và đã chứng kiến cảnh bố cô bị hại chết và còn giấu cô mọi chuyện để tiếp cận cô. Anh đã suy nghĩ rất lâu làm thế nào để nói với cô mọi chuyện một cách nhẹ nhàng nhất nhưng cuối cùng anh vẫn khiến cô phải khóc đau lòng tới vậy.