Anh Hùng, Ma Vương và Kẻ Phản Diện

Hành Trình Tự Huỷ Của Kẻ Phản Diện (1)




Thế gian lúc nào cũng bình yên.

Nhưng trong sự bình yên đó, vẫn có những kẻ đấu tranh.

Những kẻ theo đuổi những giấc mơ vĩ đại, trải qua nhiều năm chuẩn bị để có đủ sức mạnh làm rung chuyển cả quốc gia.

Thế nhưng, rất ít khi họ giành được chiến thắng.

Bởi vì họ phải đối đầu với một kẻ địch cực kỳ đáng gờm.

Kẻ địch này không có thế lực đặc biệt.

Chỉ có phước lành của thần linh và lòng chính nghĩa vô hạn.

Nhưng chỉ với những điều đó, họ đã được trời phú cho tài năng xuất chúng, xây dựng những mối quan hệ rộng lớn và luôn giành được những chiến thắng kỳ diệu.

Những kẻ chiến thắng ấy, người đời gọi là anh hùng và ban cho họ vinh quang và danh tiếng.

Ngược lại, những kẻ thất bại bị khinh bỉ và bị gọi là những tổ chức tà ác.

Câu chuyện này là về một tổ chức tà ác như thế, mang tên Death Shadow.

Nhưng đây không phải là câu chuyện về những anh hùng chống lại tổ chức đó.

Cũng không phải là câu chuyện về thủ lĩnh của Death Shadow.

Nhân vật chính của câu chuyện này là Cain S. Ronald, một kẻ phản diện hạng ba, chỉ là một huấn luyện viên cấp thấp của Death Shadow.

************

Nào, hãy cùng suy nghĩ kỹ.

Từ khi còn rất nhỏ, bị ném vào một vùng đất hoang vu.

Và rồi suốt đời chỉ biết vung kiếm đến kiệt sức.

Tất nhiên, không có phần thưởng nào cả.

Chỉ đơn giản là bị lợi dụng như một thanh kiếm của tổ chức.

Khi thì hoạt động như một sát thủ trong tổ chức, chẳng mấy chốc, một nửa bọn chúng sẽ trở thành những cái xác trong vòng mười năm.

Thật là một cuộc đời đáng thương, không phải sao?

Chậc.

Nhưng một tên phản diện lão luyện thì luôn biết phân biệt giữa công và tư.

Không cần thiết phải mạo hiểm bị cắt lương chỉ vì lòng thương hại vô cớ. Ừ, chính xác là vậy.

Với suy nghĩ đó, tôi không ngần ngại vung thanh kiếm thật sáng loáng của mình.

Clang!

“Aaah!”

Đứa học viên đánh rơi thanh kiếm, hét lên đau đớn.

Dù đã bước vào độ tuổi 40 và bắt đầu lo lắng về cái bụng mỡ, nhưng ngày xưa tôi cũng từng nổi danh.

Làm sao một con nhóc mới chỉ tầm mười mấy tuổi lại có thể đỡ được thanh kiếm của tôi chứ?

Nhưng dù kết quả có là hiển nhiên, tôi cũng không thể dễ dàng bỏ qua.

“Ngu ngục.”

Giọng tôi lạnh lùng đến mức tự bản thân cũng thấy ớn lạnh.

Không chỉ đứa nhóc, mà tất cả học viên đều rùng mình.

Một tên phản diện mưu mô phải luôn giữ thể diện.

Nếu có thể tạo ra cảm giác áp đảo chỉ bằng giọng nói, thì việc dành vài ngày chỉnh giọng thật kỹ cũng chẳng phải là chuyện gì to tát. Haha.

Dĩ nhiên, không chỉ có giọng nói.

Ánh mắt sắc bén và lạnh lẽo.