Trải qua ba lần phầu thuật, Bối Ngọc Nhi cuối cùng cũng thoát khỏi nguy hiểm nhưng lại chưa tỉnh lại, đối với Đỗ Phong Nam mà nói, đây là tin tức tốt duy nhất gần đây.
Bối Ngọc Nhi được chuyển vào phòng hồi sức đặc biệt, nhưng vẫn chưa tỉnh lại, Đỗ Phong Nam ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy bàn tay trắng bệch của cô áp lên má của anh, "Ngọc Nhi, gần đây em ngủ lâu quá rồi đấy, em mau tỉnh lại đi, anh rất nhớ rất nhớ em."
Bên ngoài cửa Bối Ngọc Long và vợ cùng vào, hôm nay là ngày cuối tuần, vụ việc Trần Hân Nhiên đâm xe vào con gái cưng của ông bà, hai người đã lên tiếng cảnh cáo cục trưởng X, nên ông ta không dám đứng ra bảo đảm cho Trần lão gia.
Thấy Đỗ Phong Nam đanh ngồi bên giường Bối Ngọc Nhi, hai ông bà cũng không đành lòng quẩy rầy, định quay người đi ra lại đánh động đến Đỗ Phong Nam, anh vội vàng đứng dậy, cúi đầu kính cẩn, "Bác trai, bác gái, con có chuyện muốn nói với hai người."
Bối Ngọc Long quay lại, "Cháu muốn nói chuyện gì Phong Nam, cứ nói thẳng với chúng ta."
Đỗ Phong Nam bất giác quỳ gối xuống trước mặt hai bậc trưởng bối, "Bác trai, bác gái, cháu muốn xin hai người giao lại Ngọc Nhi cho cháu. Sau này dù cô ấy có tỉnh lại hay không, cháu đều sẽ chăm sóc cho em ấy."
"Phong Nam, cháu mau đứng dậy, như vậy ổn sao, Ngọc Nhi nó có thể sẽ cả đời này không tỉnh." Bối Ngọc Long buồn rầu nói, ông không muốn vì con gái ông không tỉnh mà ảnh hưởng đến hạnh phúc tương lai của Đỗ Phong Nam.
Trước mặt Bối Ngọc Long và Bối Phu nhân, Đỗ Phong Nam rất chân thành, "Thật ra trước khi xảy ra loại chuyện này, cháu đã nghĩ kỹ rồi, nhưng vẫn luôn không nói với hai bác, cháu nghĩ đợi 2N thành công sánh ngang với Tịnh Thiên trước đây sẽ lấy đó làm quà sính lễ cho Ngọc Nhi, sẽ kết hôn với em ấy. Như vậy hai bác sẽ yên tâm giao
Ngọc Nhi cho cháu."
"Phong Nam, ta biết cháu có lòng, nhưng Ngọc Nhi con bé sẽ tỉnh lại sao?" Bối Phu nhân cảm động nói.
"Không sao, cháu nhất định đợi em ấy tỉnh lại, xin hai bác đồng ý cho cháu." Đỗ Phong Nam kiên định nói.
"Ta hiểu con gái ta, sau khi tỉnh lại, nếu biết ta giao phó nó cho con, nó nhất định sẽ rất vui." Bối Ngọc Long đỡ Đỗ Phong Nam đứng dậy, vui mừng nói.
"Cảm ơn hai bác thành toàn." Đỗ Phong Nam vui mừng, anh chỉ đợi câu nói của cha mẹ Bối Ngọc Nhi, như vậy liền an tâm làm tốt mọi thứ, cho dù cô có tỉnh lại hay không, cô vẫn sẽ là vợ anh, mãi là vợ anh.
Lại nửa tháng trôi qua, buổi trưa, Đỗ Phong Nam mua cơm trưa tại bệnh viện, lúc trở vào, đẩy cánh cửa, anh bất giác ngây ra, khi thấy trên giường, cô gái của anh đã tỉnh, đôi mắt như nhìn mọi thứ xung quanh tìm kiếm thứ gì đó.
"Ngọc Nhi, em tỉnh rồi!?" Đỗ Phong Nam vừa ngạc nhiên vừa vui mừng đến không thốt nên lời nào tiếp theo nữa.