Chuyện như một giấc mơ, trải qua bao nhiều chuyện, cuối cùng cũng được bên nhau tận hưởng giây phút hạnh phúc.
Vậy mà tại sao?
Đỗ Phong Nam run rẩy, gấp gáp gọi xe cấp cứu. "Alo, 120 sao, mau đến đây đi, vợ tôi bị tai nạn xe rồi."
Bối Ngọc Nhi rũ rượi ngất đi trong tay Đỗ Phong Nam, không còn biết gì nữa mà chìm vào hôn mê.
"Ngọc Nhi, Ngọc Nhi!" Đỗ Phong Nam ôm chặt Bối Ngọc Nhi, "Em kiên trì lên được không? Đừng ngủ."
Vừa khóc, anh vừa run run, "Em sẽ không chết đâu, chẳng phải em còn muốn đi trăng mật cùng anh sao? Chúng ta còn chưa kết hồn mà, em còn phải làm cô dầu của anh kia mà...hức.. Ngọc Nhi, tại sao xe cấp cứu còn chưa tới??"
Chuyện xảy ra trong khu chung cư, mọi người kéo đến càng đông, mà Trần Hân Nhiên thấy vậy thì lại chẳng có chút hoảng sợ nào. Xe cấp cứu cũng đã tới, mọi người trong đội y tế đưa Bối Ngọc Nhi và Đỗ Phong Nam lên xe cấp cứu rời đi.
Cảnh sát giải tán đám đông, lúc này Trần Hân Nhiên ngồi trên một chiếc xe khác cô ta thuê sẵn, còn chiếc xe cô ta đâm trúng Bối Ngọc Nhi bị vứt lại hiện trường.
Xem cái gì chứ? Chỉ là đâm người thôi mà? Cô ta cười như ma quỷ, nhấc điện thoại lên gọi đi một cuộc điện thoại cho ch mình.
"Ba, con gây ra tai nạn xe, có thể đã đâm chết người ta rồi, ba liệu mà làm đi." Dứt lời liền cúp máy,
Mà bên kia Trần lão gia, tức đến run người, "Nghiệt chướng, đúng là nghiệt chướng mà!"
Ông ta tức đến nổ phổi, nhưng suy cho cùng có cha nào lại chẳng thương con gái, ông ta chính là không đành bỏ mặc Trần Hân Nhiên, chỉ có thể dựa vào mối quan hệ mà cầu tình.
Gọi điện cho cục trưởng X đứng ra giải quyết cho Trần Hân Nhiên. Nhất định không thể đến con gái ông vào tù, bằng không liền chấm hết tất cả.
Bệnh Viện Thành Phố.
Bối Ngọc Nhi lúc này được đưa vào cấp cứu. "Tiên sinh, anh không thể vào lúc này đâu." Một y tá lên tiếng ngăn cản Đỗ Phong Nam ở bên ngoài.
Đỗ Phong Nam chỉ đành lo lắng ngồi chờ bên băng ghế bên ngoài phòng phẫu thuật.
Tinh thần như muốn suy sụp, anh muốn khuyu xuống, y tá đỡ anh, "Đỗ tiên sinh, có cần tôi gọi bác sĩ giúp anh không, sắc mặt anh rất xấu."
Đỗ Phong Nam gạt ra, "Không cần đâu, ai cũng đừng hòng đưa tôi rời khỏi Ngọc Nhi lúc này."
Y tá ngây ra, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu rời đi.
Đỗ Phong Nam ngồi chờ bên ngoài, tâm nóng như lửa đốt, từng phút trôi qua như muốn thiêu chết anh.
Dù vậy anh cũng không quên xử lý chuyện trước mắt, anh chưa biết kẻ nào gây ra tai nạn, là vô tình hay cố ý, nhưng bất kỳ là lý do nào anh cũng sẽ khiến kẻ kia phải trả giá đắt.
"Lâm Vĩnh, anh làm cho tôi hai chuyện, thứ nhất báo cho cha mẹ của Ngọc Nhi giúp tôi, thứ hai điều tra xe chiếc xe đâm vào tôi và Ngọc Nhi là xuất phát từ đâu. Nhanh chóng gửi kết quả cho tôi, tôi nhất định phải khiến kẻ đó trả một cái giá thật đắt."
Gọi điện thoại cho Lâm Vĩnh xong, Đỗ Phong Nam yên tĩnh ngồi chờ, cứ như vậy, nửa phút cũng không rời đi khỏi phòng phẫu thuật, anh không muốn mất cô, mất đi ngườ anh yêu thương nhất, cảm giác khó chịu lúc này có lẽ cả đời anh cũng chẳng thể quên.
Gần năm giờ sáng, rốt cuộc thì phòng phấu thuật cũng tắt đèn.
Bác sĩ và mấy y tá ra ngoài, Đỗ Phong Nam vội vàng đứng dậy, "Bác sĩ, vợ tôi sao rồi?"
"Tình huống không khả quan lắm, nhưng cũng coi như còn may, cần quan sát 48 giờ sau." Bác sĩ nói.
Đỗ Phong Nam suy sụp, nhưng anh cố đứng vững, lúc này cha mẹ của Bối Ngọc Nhi cũng vừa tới, mẹ Bối khóc nức lên, "Sao lại xảy ra loại chuyện này, tại sao con gái tôi lại khổ vậy chứ?"
Vị bác sĩ tiến lên, như trấn an, "Phu nhân, hiện tại con gái bà còn phải quan sát thêm, có vượt qua hay không, còn tuỳ thuộc vào ý chí của cô ấy thôi."
Nói xong, vị bác sĩ kia liền đi, y tá cũng rời đi sau đó, chỉ còn lại ba người, đồng thời Bối Ngọc Nhi cũng được chuyển đến ICU để theo dõi.
Bối Ngọc Long ôm vợ, trấn an, "Không sao, tin con gái chúng ta, nó nhất định sẽ vượt qua ải khó khăn này."
Đoạn ông quay qua hỏi Đỗ Phong Nam, "Đã tra ra kẻ gây tai nạn chưa?"
Đỗ Phong Nam buồn bã lắc đầu, "Vẫn chưa..."
"Chưa tra ra sao?" Bối phu nhân tức giận, "Đã gần một ngày rồi, dù không tra ra hung thủ cũng phải có một chút manh mối chứ?"
Đỗ Phong Nam ngẩng đầu nhìn Bối phu nhân, "Cho nên cháu nghĩ, đằng sau kẻ gây chuyện có lẽ là một lai lịch lớn."
Bối phu nhân bức bối, "Lai lịch gì chứ, lai lịch lớn thì có thể xem thường pháp luật sao?" Nói rồi bà quay ra nhìn chồng, "Lão Bối, xem ra chúng ta phải gặp cục trưởng X uống trà sáng rồi."