Ảnh Hậu Tỉ Phú Của Chàng Tổng

Chương 75: Vậy Chúng Ta Đợi Xem Kịch Hay Đi




Sáng hôm sau, Đỗ Phong Nam tỉnh lại từ phòng làm việc. Ánh sáng nhu hòà buổi sớm chiếu rọi vào căn phòng xuyên qua màn cửa làm người ta cảm thấy thoải mái không ít.

Làm việc thức trắng gần một đêm, thật buồn ngủ quá. Đỗ Phong Nam đứng dậy, trở về phòng ngủ, anh phải tranh thủ lúc Bối Ngọc Nhi chưa dậy, mau lên giường nghỉ ngơi một lát bằng không cô lại càu nhàu.

Bên trong Bối Ngọc Nhi đã tỉnh từ sớm, tối qua cô cũng trằn chọc không ngủ, sau khi gửi tin nhắn cho trợ lý bên người mẹ cô, cô mới yên tâm một chút.

Đỗ Phong Nam vào phòng, nhìn thấy Bối Ngọc Nhi đang ngủ, anh khẽ cười, lại nhìn thấy trên bàn nhỏ có đặt một chai thuốc nhỏ mắt.

Anh hơi ngạc nhiên, chắng lẽ tối qua Ngọc Nhi biết anh không ngủ...

Còn đang bán tính bán nghi, thì bàn tay của Đỗ Phong Nam bất giác bị một bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy kéo anh lên giường.

"Ui!" Bối Ngọc né người qua một bên, sau đó mới chôn đầu vào ngực Đỗ Phong Nam, giọng điệu có chút không vui nói, "Đứng ngây bên giường làm gì hả, anh còn không mau ngủ đi."

"Ngọc Nhi, em biết tối qua anh..." Đỗ Phong Nam còn chưa nói hết thì bị cô cắt ngang lời, "Mau ngủ, em một mình cả đêm, lạnh lắm đó." Nói rồi ôm anh rất chặt.

Cô nhóc này, Đỗ Phong Nam bất giác khẽ cười, xem ra là cô biết hết rồi, nhưng lựa chọn không nói, cô gái của anh thật sự trưởng thành rồi...

Hai người ôm nhau ngủ bù!

Sau hai ngày gửi tin nhắn đi, Bối Ngọc Nhi đến văn phòng của Đỗ Phong Nam, xem tin tức, nhân ngày nghỉ giúp anh một số việc.



Nhìn mấy cái bình luận về bộ phim của họ bị công kích, Bối Ngọc Nhi vô cùng bất mãn. Mấy cái bình luận chết tiệt này đúng là đáng ghét. Cô gọi Đỗ Phong Nam.

Lúc này anh đang bận theo dõi một hạng mục khác của giải trí 2N.

Bối Ngọc Nhi thấy anh không nghe liền gọi lần thứ hai. "Đỗ Phong Nam...!"

"Hửm?" Đỗ Phong Nam bất giác ngẩng đầu lên, "Gọi anh làm gì?"

Bối Ngọc Nhi bất giác có chút bất mãn, "Anh, anh làm sao vậy, em gọi anh mấy lần rồi á, em muốn bàn chuyện chính sự với anh đấy!"

Đỗ Phong Nam khẽ cười, "Ngọc Nhi, anh biết em lo lắng điều gì, nhưng mà vội vàng quá đôi khi cũng không giải quyết được vấn đề, xe đến trước núi tự có đường thôi.

Bối Ngọc Nhi thở dài, "Em nói là... haiz, bỏ đi, chúng ta về nhà đi, em thấy anh mệt mỏi quá rồi." Cô có chút lo lắng trong lòng, mà sao Đỗ Phong Nam anh ấy lại chẳng sốt ruột chút nào?

Đỗ Phong Nam nghe rồi cười, cũng đồng ý về nhà. "Được."

Về đến nhà Bối Ngọc Nhi đề nghị anh nằm nghỉ, cô massage cho anh. Lúc này cô mới nói, "Fan của Trần Hân Nhiên đúng là quá khoa trương rồi. Hoàn toàn chẳng biết phân rõ đúng sai, bôi nhọ chúng ta, đúng rồi, anh xem phim xong, đã rút ra kết luận gì chưa?"

Đỗ Phong Nam tận dụng nghỉ ngơi, lâu rồi anh mới thoải mái như vậy, cũng hiếm khi thấy Bối Ngọc Nhi nghiêm túc. "Ngọc Nhi, em nói rất đúng, anh thật sự tìm được chứng cứ rồi, đó là một lỗi ở một phân đoạn quay ở giữa.

Lỗi đó đã được anh và Phương Nhu nhắc đến ở giai đoạn phát thảo kịch bản, và được sửa chữa ở giai đoạn cuối."

Anh vừa nói vừa cười, xoay người ngồi dậy, mặt đối mặt với Bối Ngọc Nhi, anh lại nói tiếp: "Người biết chuyện này trừ Phương Nhu còn có Tiền Chính bạn trai của cô ấy, anh thì cũng tin nhân phẩm của Phương Nhu, nếu không phải cô ấy thì nhất định là Tiền Chính. Đoạn phim này anh cũng đã gửi cho trợ lý, bảo cậu ta chỉnh ý, mấy ngày sau có thể lấy làm chứng cứ phản kích (Cuộc Chiến Tình Ái] của Tịnh Thiên và Hạo Đình rồi."



Bối Ngọc Nhi vui mừng, "Thật sao? Vậy bây giờ tại sao không phản kích luôn hả anh!"

Đỗ Phong Nam khẽ vuốt tóc cô, "Chưa được, đừng nóng vội, đừng lấy át chủ bài ra sớm như vậy, để bọn họ quay được một nửa, chúng ta lại xử lý sau."

Bối Ngọc Nhi có chút không phục, "Vậy chẳng phải hời cho bọn chúng quá sao?"

Đỗ Phong Nam cười tự tin, "Đừng lo, chiêu này sẽ khiến đài truyền hình một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, thuận tiện phá hỏng danh tiếng của Tịnh Thiên và Hạo Đình, anh nghĩ nếu bọn họ bỏ ra 140 triệu mua kịch bản, nếu nửa chừng mà bị gỡ xuống, tổn thất cũng chẳng nhỏ đâu."

Thật ra Đỗ Phong Nam đã có ý định của anh, anh nghĩ nếu thuận lợi, sau khi chịu thiệt hại của việc sao chép, đài truyền hình nhất định phải kiêng dè thất bại trước đây, đồng thời các nhà quảng cáo bị thiệt hại cũng sẽ có một số lo ngại, sau này nếu có ai muốn mua phim của Giải Trí Tịnh Thiên sản xuất, nhất định phải dè chừng mà xem xét cẩn thận.

Đồ Phong Nam nói, "Ngọc Nhi, bộ phim này không phải do một mình Tịnh Thiên làm, còn có cả Hạo Đình, vậy nên cũng không kiếm được nhiều tiền như em nghĩ."

Bối Ngọc Nhi lúc này mới hiểu ra, một người thương nhân như Đỗ Phong Nam quả nhiên vẫn hơn một diễn viên như cô, tâm tư anh nhạy bén tinh tế hơn rất nhiều.

"Có lý thật." Bối Ngọc Nhi ho nhẹ mấy cái, lại nói, "Anh đúng là đồ cáo già gian manh."

Đỗ Phong Nam ngây ra, "Sao em lại nói thế, anh cáo già hồi nào? Anh cũng..."

Nhưng là lời còn chưa dứt thì anh đã bị Bối Ngọc Nhi nhẹ nhàng kéo tới, cô thì thầm vào tai anh, "Nhưng mà anh như vậy, em lại càng thích."

Đỗ Phong Nam thuận thế ôm chặt cô vào lòng, nói nhỏ, "Vậy chúng ta cùng đợi xem kịch hay đi!"