Trên sân khấu Bối Ngọc Nhi nhìn thấy rất rõ ràng, cô thấy Triệu Linh cố ý ngồi sát Đỗ Phong Nam, mà bên dưới
Triệu Linh thì lại trưng ra cái bộ mặt quả thật muốn bao nhiêu có đắc ý liền có bao nhiêu đắc ý.
Cô ta muốn chính là Bối Ngọc Nhi dù nhận giải vinh dự thì thế nào, cũng chỉ là vật thay thế của cô ta mà thôi, mãi mãi chẳng bằng vị trí của cô ta trong lòng Đỗ Phong Nam.
Đỗ Phong Nam nhìn lên sân khấu, khoảng cách khá xa, nên anh chẳng nhận ra được biểu cảm của Bối Ngọc Nhi, nhưng lại thập phần khó chịu với tình huống vừa rồi khi Triệu Linh lại làm ra loại hành động kia, Triệu Linh này rốt cuộc muốn làm gì?
Anh không nhìn cô ta, chỉ mong Ngọc Nhi đừng hiểu lầm anh. Anh với Triệu Linh quả thật đã chẳng còn gì từ rất lâu rồi.
Giọng nói của Mc lại vang lên, lần này lại là câu hỏi thập phần tế nhị, nhưng câu hỏi kia lại giành cho Đỗ Phong Nam, "Đỗ tổng, Bối Ngọc Nhi vừa nói 'Cảm ơn Đỗ tiên sinh của tôi' Anh có cảm nghĩ gì với câu nói khẳng định này không?"
Đỗ Phong Nam hai mắt như sao nhìn về phía sân khấu nới Bối Ngọc Nhi và Mc đứng, "Tôi... À..."
Triệu Linh ngồi ghế bên cạnh thật sự muốn làm loại hành động như lúc nãy một lần nữa, đáng tiếc cô ta lại không thể thành công như khi nãy, vì Đỗ Phong Nam bất giác rời ghế đứng lên, cho dù nửa cái nhìn cũng chẳng dành cho cô ta.
Đáng ghét, lại bị anh ta phớt lờ rồi. Triệu Linh oán giận trong lòng.
Đỗ Phong Nam trịnh trọng trả lời, anh nói rất tự nhiên, nhưng trong lời nói lại thập phần khẳng định nghiêm túc,
"Tôi không có gì để nói cả, bởi vì Ngọc Nhi cô ấy ở trong lòng tôi là vĩnh viễn tuyệt nhất."
Nói đến đây, cũng chẳng biết là do ánh đèn chiếu xuống, hay do định lực của bản thân, Đỗ Phong Nam bất giác nhìn Bối Ngọc Nhi thật lâu, khuôn mặt của anh khắc họa với đầy vẻ hạnh phúc. Các cô gái ở phía sau nghe được câu trả lời của Đỗ Phong Nam giành cho Bối Ngọc Nhi mà không ngừng hâm mộ, thậm chị còn có chút ganh tị.
"Cảm ơn Đỗ Tổng,"Mc khách khí cười một cái, lại quay sang Bối Ngọc Nhi tiếp tục câu hỏi giao lưu, "Ngọc Nhi, tôi muốn hỏi một chút, cô làm ở đoàn làm phim (Sóng Gió Cuộc Đời) Có xảy ra chuyện gì khiến cô ấn tượng sâu sắc không?"
Bối Ngọc Nhi mỉm cười đáp, "Có." Mặc dù trả lời là vậy, nhưng tâm cô lại không thể không nghĩ đến màn vừa rồi, cô gái kia rất kỳ là, anh Phong Nam thật sự rất thân với cô ta sao?
Cứ vậy suy nghĩ trong lòng nhưng lại chẳng dám nói ra, cho đến khi buổi lễ trao giải vàng kết thúc, Đỗ Phong Nam cùng Bối Ngọc Nhi cùng nhau chuẩn bị trở về.
Ba người Đỗ Phong Nam cùng Bối Ngọc Nhi và trợ lý của anh cùng đi trong hành lang nhà hát, Đỗ Phong ****** dặn trợ lý: "Chuyện hợp đồng lần trước, cậu bảo Lâm Vĩnh đi cùng là được, xong việc báo cáo cho tôi.
Bối Ngọc Nhi không tiện xen vào chuyện làm ăn của Đỗ Phong Nam, cô đi chậm lại hơn anh một hai bước chân, tầm mắt rơi trên bóng lưng cao lớn của anh, thầm đánh giá, Đỗ Phong Nam sau này không làm tổng tài, có khi cũng có thể làm người mẫu diễn viên không chừng. Khung xương này, dáng dấp này quả thực rất hoàn hảo, mặc dù sống chung thậm chí hai người có quan hệ thân mật, nhưng ít khi cô có thể quan sát người yêu mình từ phía sau như thế này.
Kỳ thật cả cái giới giải trí này không ngoa thì Đỗ Phong Nam, chàng tổng của cô quả là xuất sắc hoàn hảo nhất.
Ngay lúc Bối Ngọc Nhi vẫn đang chìm trong tưởng tượng thì một thanh âm phụ nữ vang lên, mà thanh âm kia lại gọi tên người yêu của chính Bối Ngọc Nhi khiến cô giật mình, hoàn hồn.
"Phong Nam!" Giọng đủ ngọt. Chính là Triệu Linh.
Bối Ngọc Nhi quay lại, cô kinh ngạc, sao lại là cô ta, chẳng phải người phụ nữ này chính là người khi nãy sáp vào
Đồ Phong Nam muốn cô hiểu lầm anh sao?
Cô ta xuất hiện vào lúc này để làm gì?
Triệu Linh nhìn biểu cảm của Bối Ngọc Nhi, khẽ nhếch môi đỏ mà cười đắc ý, Bối Ngọc Nhi, lần này tôi chính là có chuẩn bị mà đến, muốn giành Phong Nam với tôi, cô đừng hòng.
Đỗ Phong Nam dặn dò xong trợ lý, lúc này anh mới quay lại, bất giác nhìn thấy Triệu Linh, cũng chẳng mang thêm biểu cảm gì, chỉ hỏi: "Triệu tổng, cô đây là..." Chợt nghĩ đến Ngọc Nhi còn ở đây, anh không hỏi tiếp, chỉ nắm tay Bối Ngọc Nhi kéo lại, "Ngọc Nhi, chúng ta về thôi."
Chỉ nhìn thoáng qua, Đỗ Phong Nam đã cực kỳ thấy khó chịu, Triệu Linh này rốt cuộc cô ta muốn làm cái quái gì, lại còn cố tình ăn mặc giống Ngọc Nhi nhà anh?
Triệu Linh chẳng màng đến việc Bối Ngọc Nhi có hay không? Cô ta tiền gần đến trước mặt Đỗ Phong Nam, lẳng lơ nói, "Ây dô, tôi ấy à, chẳng phải là thấy Đỗ tổng muốn về, nên đặc biệt đến tiễn anh đó sao?"
Một lời kia của cô ta chẳng khác dao là mấy, cứ chọc vào tim của Bối Ngọc Nhi đang đứng kế bên, cô là một cô gái tuy thẳng tính, nhưng không đến nỗi vì loại chuyện đó mà đánh mất lý trí, nên nhất thời cô giữ im lặng, trong chuyện làm ăn, cô không muốn Đỗ Phong Nam khó xử.
Nhưng mà Triệu Linh kia thấy Bối Ngọc Nhi chẳng phản ứng gì, lại đắc ý mà lấn tới, ý đồ quá rõ ràng, lần này không như ý, vì Đỗ Phong Nam trực tiếp ôm Bối Ngọc Nhi lùi về phía sau, anh lạnh giọng, "Tiễn thì không cần nữa, dù sao cũng chẳng thân đến vậy, Triệu tổng không cần phải làm thân."
Triệu Linh có chút bất ngờ, trong lòng vô cùng khó chịu, nhưng vẫn cố chấp nói: "Phong Nam, anh hung với em làm gì, chúng ta đâu phải xa lạ gì, em chỉ muốn thân thiết như bạn bè mà thôi."
Đỗ Phong Nam cười lạnh, "Nực cười, chúng ta chẳng có gì để thân được, cô không thấy hiện tại tôi hạnh phúc thế nào sao, bây giờ cũng vậy, sau này cũng vậy, Ngọc Nhi cô ấy vĩnh viễn là người con gái mang đến cho tôi hạnh phúc."
"Phong Nam, anh cần gì phải xa lạ vậy chứ?" Triệu Linh vẻ mặt thất vọng, níu kéo nói, "Em biết năm đó là em không tốt, nhưng em đã về rồi, nếu anh đổi ý, bất cứ lúc nào cũng có thể về cạnh em mà."
Dứt lời, Triệu Linh xoay người bỏ đi, cô ta đã đạt được mục đích rồi. Chỉ cần một câu nói kia thôi, cô ta không tin
Bối Ngọc Nhi sẽ không suy nghĩ gì.
Nhưng điều cô ta mong chờ lại hoàn toàn không xảy ra, vì sau khi cô ta đi khỏi, Đỗ Phong Nam giải thích với Bối Ngọc Nhi, mà Bối Ngọc Nhi lại chỉ cười, cô đáp: "Đồ ngốc, anh cần gì giải thích, bởi vì em tin anh..."