Rất nhanh đã đến tuần lễ trao giải vàng kim tượng. Đoàn làm phim của Bối Ngọc Nhi đều tham gia buổi lễ trao giải lần này. Cố Cảnh cùng nữ chính Phong Dao cẩm tay cùng nhau đi qua thảm đỏ, sau đó lại cùng nhau ký tên lên bức áp phích tuyên truyền của phim.
Bối Ngọc Nhi một thân váy trắng đuôi cá xò bên dưới, phong thái thanh thuần, xinh đẹp và quyến rũ hơn rất nhiều, khéo léo mà biểu hiện vô cùng tự nhiên, cùng nữ đạo diễn Đan Nhã đi cùng trên thảm đỏ không hề có chút rụt rè.
Một bên Đỗ Phong Nam cũng tham dự buổi lễ trao giải này, nhưng anh đi sau để tránh khỏi báo chí, anh không muốn có quá nhiều chú ý. Ghế ngồi của anh cách khá xa Bối Ngọc Nhi, làm anh hơi bất ngờ chính là ghế của anh vậy mà lại rơi vào hàng ghế ngồi cạnh Triệu Linh, một dãy ghế dành cho quân lâm ảnh nghiệp tổng tài, chính là các cổ đông của công ty.
"Thật lâu không gặp, Phong Nam." Vừa ngồi xuống, Triệu Linh liền quay đầu hướng Đỗ Phong Nam chào hỏi.
Đỗ Phong Nam nhàn nhạt gật đầu, "À, không nghĩ tới Triệu tổng một người bận rộn như vậy mà cũng có thời gian tham dự giải kim tượng lần này."
"Ô." Triệu Linh nhướng mày, "Không cần kinh ngạc như vậy, Quân Lâm có một bộ phim được đề cử, hơn nữa tôi chẳng phải cũng là cổ đông của Tịnh Thiên, sao có thể không đến ủng hộ một chút?"
"Vậy sao?" Đỗ Phong Nam biểu cảm nhàn nhạt ngồi xuống vị trí ghế của anh, "Đúng rồi, gần đây Lâm Vĩnh thay tôi bàn bạc công việc với cô, nghe nói hai người rất hòa hợp trong công việc?"
"Đúng..." Triệu Linh nghe Đỗ Phong Nam nói chợt nghĩ đến Lâm Vĩnh, còn nhớ có một lần Lâm Vĩnh từng nói với cô ta, Triệu tổng tuy là nữ nhân, lại rất còn trẻ nhưng không ngờ lại có được suy nghĩ vô cùng độc đáo về hoạt động kinh doanh. Về khoản ăn nói giao tiếp kia quả nhiên là mát lòng mát dạ hơn Đỗ Phong Nam nhiều. Cô ta nói: "Không tồi, Tịnh Thiên của anh quả là nơi sản xuất ra nhân tài."
"Vậy tôi cũng yên tâm." Đỗ Phong Nam có chút thờ ơ nói, sau đó thì chẳng một chút nào để ý đến Triệu Linh nữa, tầm mắt của anh lúc này chỉ tập trung trên sân khấu, anh hy vọng có thể nhìn thấy thời khắc quan trọng trong buổi trao giải lần này.
Mà Triệu Linh một bên lại chẳng hề rời tầm mắt khỏi Đỗ Phong Nam, mọi biểu cảm kia của anh, cô ta đều thu vào mắt, xem ra tâm tư của anh ta đặt hết Bối Ngọc Nhi, cái núi dựa nhỏ của anh ta rồi.
Đúng lúc này, Mc trên sân khấu cất giọng, thanh âm đầy hưng phấn, "Quý vị thân mến, sau đây sẽ là giải thưởng giành cho nữ phụ xuất sắc nhất giải vàng Kim Tượng."
Bên dưới, Bối Ngọc Nhi tựa như có chút căng thắng, trên màn hình bình chọn có bốn nữ diễn viên được đề cử, trong đó có cô.
Thanh âm của nữ Mc vẫn tiếp tục: "[Sóng gió cuộc đời có đổ xô lên chúng ta, thì phẳng lặng trong tâm hồn luôn là điểm tựa...] Chúc mừng Bối Ngọc Nhi giành được giải vàng nữ phụ xuất sắc nhất Kim Tượng.
"Xin mời Bối Ngọc Nhi."
"Xin mời Bối Ngọc Nhi."
Khán giả bên dưới hò hét không ngừng, tất cả loạt fan của Bối Ngọc Nhi đều liên tục roe hò tán thưởng mà nhắc tên cô. Mà Bối Ngọc Nhi ngồi tại ghế của mình như còn đang mông lung không thể tin vào tai cô.
Mình giành giải rồi sao?
Là mình sao? Mình đang ở đâu? Mình là ai?
Bối Ngọc Nhi cứ ngây ra chẳng kịp phản ứng, đúng là quá bất ngờ.
Mà Phong Dao bên cạnh thì tỉnh táo, cũng vui mừng thay cho cô, "Ngọc Nhi, còn ngơ làm gì, mau lên đi, cô giành giải rồi kìa."
Lúc này Bối Ngọc Nhi mới đứng dậy, hít sâu một hơi, tự tin rảo bước lên sân khấu, cuối cùng cô cũng có thể dần chạm đến ước mơ, mục tiêu lớn nhất của mình, cô đã giành được một giải quan trọng.
Cầm biểu tượng cúp kim tượng trong tay, Bối Ngọc Nhi nở một nụ cười xinh đẹp, "Đầu tiên, phải nói một tiếng xin lỗi, tôi không ngờ bản thân tôi có thể giành giải, ngay cả lời cảm ơn còn chưa kịp chuẩn bị thật tốt, nhưng theo thường lệ, có phải nên cảm ơn mọi người cùng tất cả các fan của tôi một chút không?"
Bối Ngọc Nhi cúi đầu thật sâu, trịnh trọng nói tiếp: "Đúng vậy, tôi có được vinh dự hôm nay thật ra phải cảm ơn đến rất nhiều người, cảm ơn ban giám khảo đã thừa nhận, cảm ơn mọi người ở đoàn làm phim, cảm ơn sự tin tưởng và chỉ đạo của đạo diễn đối với tôi..." Nói đến đây tầm mắt Bối Ngọc Nhi bất giác nhìn xuống khán đài tìm kiếm bóng dáng quen thuộc, thanh âm chất chưa tình cảm, "'Cuối cùng...phải cảm ơn Đỗ tiên sinh của tôi."
Đỗ Phong Nam bên dưới nghe được câu cuối cùng của Bối Ngọc Nhi không khỏi có chút xúc động, nhưng anh hoàn toàn không ngờ, ngay lúc câu nói kia của Bối Ngọc Nhi kết thúc, tầm mắt của cô đang dừng ở chỗ anh thì
Triệu Linh bên cạnh cũng chẳng hiểu là trùng hợp hay cố ý lại ghé sát vào gần người anh tựa như hai người là vô cùng thân mật, mà một màn này Bối Ngọc Nhi lại thâu vào tầm mắt đến không thể rõ ràng hơn.
Người phụ nữ kia, cô ta là ai?
Tại sao lại có vẻ thân mật với chàng tổng tài Phong Nam nhà cô như vậy?
Nắm chiếc cúp trong tay thật chặt, tâm tư Bối Ngọc Nhi thoáng chốc trùng xuống, rốt cuộc đây là tình huống gì?