Phòng hóa trang.
Đỗ Phong Nam nói với trợ lý của Bối Ngọc Nhi.
"Được rồi, cô ra ngoài đi, đế tôi tấy trang cho Ngọc Nhi được rồi, cô đi làm chuyện khác đi."
Vừa nói, anh vừa cầm miếng bông tẩy trang nhẹ nhàng lau đi từng lớp phấn hóa trang trên mặt Bối Ngọc Nhi.
Trợ lý nhìn cảnh tượng kia, pó tay toàn tập, phải cưng chiều cỡ nào mới đích thân làm vậy với bảo bối nhà mình chứ, cô trợ lý kêu khổ trong lòng, "Hu, Đỗ tổng ơi là Đỗ tổng, anh cướp công việc quản lý của người ta thì thôi, bây giờ ngay cả công việc của tôi anh cũng cướp luôn là sao chứ?"
"Mình sẽ thất nghiệp mất!" Trợ lý khóc ròng trong lòng lủi khỏi phòng hóa trang.
Đỗ Phong Nam nhìn Bối Ngọc Nhi đến đăm đăm, anh thật sự rất thích khuôn mặt xinh đẹp đơn thuần của cô, rõ ràng là một cô gái tỏa nắng như ánh ban mai, nhưng khi đóng một nhân vật quyết đoán và thăng trầm như vừa rồi, quả thật rất sống động.
Đây còn không phải là sinh ra để làm diễn viên sao, nghĩ kỹ lại thì, Ngọc Nhi nhà anh thật sự rất thích hợp cho những bộ phim cổ trang hóa trang như thế này.
Bối Ngọc Nhi ngẩng mặt lên nhìn, bắt gặp được bộ dáng cười đến quỷ dị, cô hỏi: "Anh đang nghĩ cái gì vậy, có tẩy trang không đó?"
Tẩy trang không lo tẩy trang, cướp việc của người khác rồi lại thừ người ra cười kỳ quái như vậy?
Đỗ Phong Nam nghe cô hỏi, hoàn hồn, mặt anh hơi đỏ vì vừa nghĩ đến cái hình ảnh một Bối Ngọc Nhi mặc đồ tình thú.
Quái thật sao tự nhiên lại nghĩ vậy cơ chứ?
"A..không có gì." Đỗ Phong Nam hằng giọng, "Em tiếp tục xem kịch bản đi, tôi tẩy trang cho em sắp xong rồi."
Bối Ngọc Nhi cúi đầu, "Ố" một tiếng, trong lòng vẫn còn bao mất mát vì chuyện lúc sáng.
"Anh ấy quả nhiên không phát hiện ra tâm tình của mình không tốt." Cô nghĩ trong đầu, nhưng không có nói ra, lại yên lặng đọc phần còn lại.
Trong lòng cô thật sự có chút hỗn loạn, bởi vì một câu nói của Đỗ Phong Nam, anh so sánh thực lực của cô và chị họ Cố Tuệ Minh của cô.
Nhớ lại lúc đó, cô đã hỏi Đỗ Phong Nam, "Đỗ Phong Nam, anh coi tôi là vật thay thế của Cố Tuệ Minh sao?"
Mà Đỗ Phong Nam lại thản nhiên đáp, "Chẳng phải em rất luôn hâm mộ Cố Tuệ Mịn sao, tôi cho rằng nói vậy em sẽ vui."
Mà Đỗ Phong Nam lại thản nhiên đáp, "Chẳng phải em rất luôn hâm mộ Cố Tuệ Mịn sao, tôi cho rằng nói vậy em sẽ vui."
Càng nghĩ, Bối Ngọc Nhi càng thấy phiền, "Vui sao, mình mới không vui đâu, mình chỉ cảm thấy phẫn nộ và...
chua xót kỳ lạ, tại sao mình lại có loại cảm giác kỳ lạ thế này chứ?"
Lẩm bẩm trong đầu, hốc mắt cô nóng lên, rất muốn khóc.
Cô ngẩng mặt lần nữa lên nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt, bản thân Bối Ngọc Nhi biết rất rõ cô chưa từng có loại cảm giác như hiện giờ.
Hiện tại là tại sao? Lẽ nào mình....Lẽ nào mình đối với Đỗ Phong Nam thật sự, thật sự động tâm....
Không đâu! Mình không thể nào đâu!
Một loạt suy nghĩ trong đầu Bối Ngọc Nhi được hình thành. Ngay sau đó bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt.
Là điện thoại của Đỗ Phong Nam, anh nhìn điện thoại, sau đó nói với Bối Ngọc Nhi, "Ngọc Nhi, tôi đột nhiên nhận được mail của trợ lý, có công vụ cấp bách nhất định phải xử lý."
Anh không đợi cô phản bác, đi nhanh ra cửa, lại không quên dặn, "Tôi đi nhé, đợi em quay phim xong, tôi sẽ đón em về nhà, đến buổi thử vai, tôi đi cùng em, giờ đi trước nhé."
Bối Ngọc Nhi thẫn thờ nhìn Đỗ Phong Nam đi mất, cô cũng chẳng nói gì, quay đầu nhìn vào trong gương, tâm trạng lại thêm một phần phức tạp hỗn loạn.
....
Một tuần sau, bộ phim "Nữ tướng quân" đóng máy. Đỗ Phong Nam cùng Bối Ngọc Nhi đi tới phim trường của đạo diền Vương Tinh thử vai trong, "Sóng gió cuộc đời."
Ngồi trên xe, Bối Ngọc Nhi nhìn cũng không nhìn Đỗ Phong Nam, cô chỉ chuyên tâm nhìn vào kịch bản.
"Ngọc Nhi." Đỗ Phong Nam vui vẻ gọi cô.
"Cảnh quay trong buổi thử vai, em chuẩn bị thế nào rồi? Có nắm chắc không?"
"Cũng tạm." Bối Ngọc Nhi hờ hững đáp, cũng không nhìn Đỗ Phong Nam lấy một lần.
"À." Đỗ Phong Nam có chút ngẩn người, nghĩ, "Cô ấy dạo gần đây sao thế, trước giờ đối với mình vẫn luôn không nóng không lạnh, chỉ có buổi tối mới hoạt bát hơn một chút, cô ấy có tâm sự gì sao?"
Tài xế phía trước lên tiếng, "Đỗ tổng, cô Bối, chúng ta đến trường quay rồi."
Xe dừng lại, Bối Ngọc Nhi nhanh chóng đẩy cửa xe bước thẳng xuống, lại cũng không chờ Đỗ Phong Nam một khắc nào, cứ như anh không có tồn tại trước mắt cô vậy. Mà Đỗ Phong Nam lại bị ngẩn ra tập hai, suốt một tuần này, anh bị cô làm lơ rất nhiều lần.
Bây giờ ngay cả xuống xe, cô cũng không đợi anh. Đỗ Phong Nam khẽ nhăn mày, lẩm bẩm "Ngọc Nhi sao vậy chứ, xuống xe cũng không đợi mình."
Bối Ngọc Nhi bước khỏi xe, chân cô bước rất nhanh, bất giác quay đầu lại nhìn, vẫn chưa thấy Đỗ Phong Nam xuống xe, cô khó hiểu, "Anh ta động tác sao lại chậm vậy chứ?"
Cô còn đang do dự chưa biết nên bước tiếp hay chờ Đỗ Phong Nam thì phía sau một thanh âm trong trẻo vang lên, "Tiểu Ngọc Nhi!"
Bối Ngọc Nhi quay đầu, nhìn về phía thanh âm vừa phát ra, trong đầu nghĩ ngay đến một người, "Chẳng lẽ là chị ấy..."
Là Cố Tuệ Minh?
Quả nhiên là vậy, Bối Ngọc Nhi nhìn đến thấy Cố Tuệ Minh trong bộ váy bó người màu tím san hô, cô đang vẫy tay với Bối Ngọc Nhi, "Hi..."
Đúng lúc này, Đỗ Phong Nam cũng vừa đi tới, thấy Cố Tuệ Minh, anh vui vẻ cười gọi: "Tuệ Minh."
Bối Ngọc Nhi nhìn phản ứng của Đỗ Phong Nam nhìn Cố Tuệ Minh, không kìm được mà lòng trùng xuống.
Đỗ Phong Nam đứng trước mặt Cố Tuệ Minh, ân cần hỏi thăm, "Lâu rồi không gặp, cô về nước khi nào vậy?"
Cố Tuệ Minh cười đáp, "Mới về hôm kia."
Hai người bắt tay ôm nhau xã giao một cái. Bối Ngọc Nhi trầm mặc không nói gì, cái ôm của Đỗ Phong Nam và
Cố Tuệ Minh trong mắt người khác chỉ được xem là xã giao, nhưng trong mắt Bối Ngọc Nhi lại như là "tình cũ không rủ cũng tới."
Cố Tuệ Minh bỏ Đỗ Phong Nam ra, lúc này mới hỏi thăm Bối Ngọc Nhi, "Hả, Tiểu Ngọc Nhi, sao gặp mặt chị cũng không chào hỏi hả, cô nhóc này, quên chị ra sau đầu rồi hả?"
Bối Ngọc Nhi kìm nén lại cảm giác chua như giấm trong lòng đã bị đổ ra, cô cười giả bộ, "Chào chị họ."
Vừa tươi cười, cô vừa nắm lấy bàn tay của Đỗ Phong Nam, nói tiếp: "Vừa nãy thấy chị, em bất ngờ nên không kịp phản ứng."
Rồi vẻ mặt cô có chút đỏ, "Xin lỗi, tối qua có chút mệt mỏi, nên...em.."
Đỗ Phong Nam lại chẳng hiểu lắm động tác kỳ quái của Bối Ngọc Nhi, nhưng nghĩ cô hết giận rồi, nên mặc kệ cô nắm tay hay làm gì anh cũng chiều.
Cố Tuệ Minh nhìn Bối Ngọc Nhi, lại nhìn cái nắm tay của Đỗ Phong Nam, cô bật cười, nghĩ: "Con nhóc này, mới có một thời gian không gặp, hiện tại cũng biết ăn giấm rồi, đây chẳng phải là tuyên bố chủ quyền của nó sao?"
Bối Ngọc Nhi hoàn toàn không biết Cố Tuệ Minh biết cô đổ hũ giấm rồi, chỉ áp sát vào tai Đỗ Phong Nam mà cảnh cáo, "Phong Nam chết tiệt, vừa thấy chị họ tôi là vồn vã như vậy, anh lại có ý gì với chị ấy hả?"
Đỗ Phong Nam khó hiểu, nhưng chỉ cười cho qua, trong lòng kêu khổ, "Em ăn giấm với cả chị họ em sao chứ?"
Thật là, giận cá chém thớt mà...
Cố Tuệ Minh cười lắc đầu, Bối Ngọc Nhi lại vì giận Đỗ Phong Nam mà giận lây qua cả cô, thật là oan quá mà...