Ảnh Hậu Tỉ Phú Của Chàng Tổng

Chương 31: Vẫn Chỉ Là Thay Thế Thôi Sao?




Sáng sớm hôm sau. Đỗ Phong Nam còn ở khách sạn thì Bối Ngọc Nhi đã đến trường quay từ sớm. Trời quang mây tạnh, đoàn phim gặp may vì thời tiết hôm nay khá đẹp.

"Bên này, bên này, ánh đèn chỉnh cho tối một chút." Đạo diễn đứng chỉ đạo cho bên tổ quay.

Bối Ngọc Nhi mặc trang phục cổ trang, đang đọc lại lời thoại trên kịch bản. Đỗ Phong Nam lúc này mới vào bên trong phim trường, vừa thấy anh đạo diễn lập tức tới chào hỏi, "Đỗ tổng, chào buổi sáng."

Đỗ Phong Nam mỉm cười, "Chào mọi người."

Bối Ngọc Nhi ngoảnh mặt lại thấy anh, liền gật đầu, "Anh đến rồi, hôm nay không ở công ty sao?"

"Vừa tỉnh dậy, không thấy em, nhớ em liền đi tìm em." Đỗ Phong Nam cong mắt cười nói.

"Ba hoa." Bối Ngọc Nhi đáp lại một câu sau lại tiếp tục đọc kịch bản.

Đạo diễn chính lúc này liền chào hỏi Đỗ Phong Nam, "Đỗ tổng, anh đến để xem Tiểu Ngọc Nhi diễn sao? Cô ấy vừa mới quay xong một cảnh thôi."

"Đúng vậy, tôi đến xem cô ấy diễn." Đỗ Phong Nam cười đáp.

Nói chuyện với đạo diễn được một lúc, Đỗ Phong Nam đi tới ngồi cạnh Bối Ngọc Nhi, vui vẻ nói chuyện, "Đúng rồi

Ngọc Nhi, tôi vừa nãy đã tìm đạo diễn xem lại cảnh quay vừa rồi của em, đã thấy em diễn rồi, Ngọc Nhi, em diễn tốt lắm, không chừng em sẽ trở thành Cố Tuệ Minh thứ hai đấy."

Cố Tuệ Minh? Là chị họ của mình sao?

Bối Ngọc Nhi trong lòng thoáng không vui, buồn bực, "Chị Tuệ Minh...Đỗ Phong Nam vậy mà so sánh mình với chị họ?"

Nghĩ mà máu nóng trào lên mặt, cô đứng bật dậy, đi thẳng tới chỗ đạo diễn, "Đạo diễn, tôi cảm thấy cảnh quay vừa nãy của tôi có vấn đề, còn chưa được tốt lắm, tôi muốn quay lại."

Đỗ Phong Nam nhìn bóng lưng của cô, không biết tâm tình cô lúc này lại bị anh phá hỏng, trong đầu lẩm bẩm,

"Tiểu Ngọc Nhi thật sự không tệ chút nào, tự em yêu cầu với bản thân rất nghiêm khắc, đã giỏi còn muốn giỏi hơn, tôi thật sự khâm phục em ở điểm này đó cô bé à."

Mà Bối Ngọc Nhi lại hoàn toàn chẳng biết cái sự hâm mộ kia của Đỗ Phong Nam, cô chính là đang rất tức giận vì anh mang cô ra so sánh với người khác, lẽ nào cô trước giờ vẫn chỉ là vật thay thế sao?



Trong đầu cô thầm quyết định, "Mình phải cho Đỗ Phong Nam biết, Bối Ngọc Nhi là Bối Ngọc Nhi, sẽ không bao giờ trở thành vật thay thế của bất kỳ ai."

Sau đó, êkip trường quay vào vị trí, chuẩn bị quay tiếp.

Đỗ Phong Nam ngồi ghế khách ở trường quay quan sát, đạo diễn đứng một bên chỉ đạo nha a viên và diễn viên.

"Mọi người chú ý, toàn bộ giữ im lặng, Bắt đầu quay phim, bắt đầu ghi âm."

"Phân đoạn 11, cảnh 33, lần 1, Ba, hai, một, action!"

Đoạn quay này là cảnh quay trên chiến trường, biên đoạn thời xưa.

Biên giới Sở Quốc.

Trên chiến trường, quân lính chết như rạ, chỉ còn lại một vị nữ tướng quân anh hùng(Bối Ngọc Nhi nhập vai), tay cầm thương dài, uy mãnh nhìn kẻ thù, nàng nói: "Biên giới một ngày không yên ổn, ta sẽ không về nhà, không có nước chính là không nhà, không nhà chính là không thể giữ lời hứa với huynh, sư..huynh..."

Bối Ngọc Nhi đọc câu thoại, cô diễn rất nhập tâm, dường như trong vô thức cô chính là vị nữ tướng quân kia, cô mong muốn được trùng phùng với vị sư huynh thanh mai trúc mã.

Đau lòng!

Đỗ Phong Nam nhìn Bối Ngọc Nhi, tự nhiên tim anh chợt nhói, "Ngọc...Nhi."

Lại một cảnh quay tiếp theo, Bối Ngọc Nhi là nữ tướng quân lúc này đang nói chuyện cùng vị sư huynh thanh mai trúc mã kia.

"Muội tìm ta có chuyện gì sao?"

"Ba ngày sau, ta phải xuất phát đến biên giới rồi. Sư huynh, muội không có ai là người thân, chỉ duy nhất có huynh, huynh chính là nồi nhớ của ta ở kinh thành, huynh tặng ta một món quà có được không?"

"Muội muốn ta tặng gì cho muội."

Vị nữ tướng quân vung thương sượt qua mặt vị sư huynh, cắt đứt một lọn tóc của y, nàng nói tiếp: "Ta chỉ muốn một lọn tóc nhỏ này của huynh thôi, ngày huynh thành thân với Lam Nhi, có lẽ ta không về kịp, ta chúc phúc cho hai người, các huynh phải hạnh phúc đó."



"Cắt.!" Đạo diễn hô lên.

Tất cả mọi người dường như vẫn chưa thoát ra được cảnh quay vừa rồi. Kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của Bối Ngọc Nhi, từng phút trôi qua lôi cuốn tất cả bọn họ...

Đạo diễn vỗ tay không ngừng, "Tuyệt lắm, Tiểu Ngọc Nhi, cô đúng là diễn viên trời sinh."

Mà Đỗ Phong Nam lúc này ngây ngẩn nhìn Bối Ngọc Nhi mãi, cô rất xinh đẹp, vào vai nữ tướng quân cô lại càng có khí chất hơn, hoàn toàn không giống dáng vẻ trẻ con lúc ban đầu anh gặp cô.

Cô gái này đã thật sự chín chắn, thành thục rất nhiều, hoặc là nói, chỉ khi diễn xuất, cô mới thật sự tỏa ra khí chất vốn có.

"Ba ngày sau, ta phải xuất phát đến biên giới rồi. Sư huynh, muội không có ai là người thân, chỉ duy nhất có huynh, huynh chính là nỗi nhớ của ta ở kinh thành, huynh tặng ta một món quà có được không?"

"Muội muốn ta tặng gì cho muội."

Vị nữ tướng quân vung thương sượt qua mặt vị sư huynh, cắt đứt một lọn tóc của y, nàng nói tiếp: "Ta chỉ muốn một lọn tóc nhỏ này của huynh thôi, ngày huynh thành thân với Lam Nhi, có lẽ ta không về kịp, ta chúc phúc cho hai người, các huynh phải hạnh phúc đó."

"'Cắt!" Đạo diễn hô lên.

Tất cả mọi người dường như vẫn chưa thoát ra được cảnh quay vừa rồi. Kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của Bối Ngọc Nhi, từng phút trôi qua lôi cuốn tất cả bọn họ...

Đạo diễn vỗ tay không ngừng, "Tuyệt lắm, Tiểu Ngọc Nhi, cô đúng là diễn viên trời sinh."

Mà Đỗ Phong Nam lúc này ngây ngẩn nhìn Bối Ngọc Nhi mãi, cô rất xinh đẹp, vào vai nữ tướng quân cô lại càng có khí chất hơn, hoàn toàn không giống dáng vẻ trẻ con lúc ban đầu anh gặp cô.

Cô gái này đã thật sự chín chắn, thành thục rất nhiều, hoặc là nói, chỉ khi diễn xuất, cô mới thật sự tỏa ra khí chất vốn có.

Bối Ngọc Nhi đứng trước mặt Đỗ Phong Nam, cô nghiêng đầu, hai mắt nhìn anh, nói: "Đỗ Phong Nam, tôi diễn thế nào? Anh thấy tôi có xinh đẹp không?"

Đỗ Phong Nam hoàn hồn, "Em rất đẹp, còn diễn rất tốt."

Bối Ngọc Nhi nhìn phản ứng của Đỗ Phong Nam, cô biết anh nói thật, trong lòng mới nguôi đi một chút, cô nắm tay anh, không nói gì, chỉ nghĩ, "Nếu vậy, anh thật sự còn coi tôi là Cố Tuệ Minh sao?"

Đỗ Phong Nam không biết suy nghĩ này của Bối Ngọc Nhi, anh đứng dậy đưa cô đến phòng hóa trang, bàn tay anh nắm rất chặt, dường như sẽ sợ cô tuột mất...