Rời khỏi khu trò chơi Dinini.
Đỗ Phong Nam cùng Bối Ngọc Nhi cùng lên xe. Anh nói: "Nửa tiếng nữa, kịch nói sẽ bắt đầu. Chúng ta đến đó đi."
Bối Ngọc Nhi quay sang nhìn anh, "Ữ, vậy mau xuất phát thôi.
Đỗ Phong Nam cũng nhìn cô, định ừ một tiếng, không nghĩ lại thấy được vẻ mặt vô cùng xinh đẹp của cô. Anh bất giác lên tiếng, "Ngọc Nhi.. Đợi một lát."
Lời vừa nói ra, anh liền hai tay chạm vào hai gò má của cô. Bàn tay thon dài của anh luồn ra sau tóc cô, Bối Ngọc Nhi khẽ run, "Anh.."
"Trên tóc em có tàn pháo này, tôi lấy...giúp em." Đỗ Phong Nam nói xong cảm thấy trong người khô nóng, ở gần cô, anh ngửi được mùi hương rất thơm, sạch sẽ trên tóc cô. Mùi hương nhẹ nhàng thanh mắt khiến anh rất thích.
Khoảng cách ở gần, anh nhìn thấy đôi mắt cô to đen láy, lông mi rất dài khẽ rung như cánh bướm.
Bối Ngọc Nhi cứng ngắc, không dám nhúc nhích chỉ ấp úng, "Anh...lấy...lấy đi chưa?"
Cả hai thậm chí nghe được trống ngực đập thình thịch, đây có phải là rung động không? Họ tự hỏi.
Không khí ái muội vô cùng khó nói.
Thấy anh vẫn không nhúc nhích, Bối Ngọc Nhi luống cuống, "Anh lấy đi chưa?"
"A...lấy.lấy rồi." Đỗ Phong Nam nói, nhưng mắt vẫn dán vào khuôn mặt hút hồn của Bối Ngọc Nhi.
Bối Ngọc Nhi nhìn thẳng, "Vậy sao anh còn cứ nhìn tôi?" Cô hơi hốt hoảng, "A...hay mặt tôi bị dính cái gì bẩn rồi."
Đỗ Phong Nam ngẩn ra, anh lẩm bẩm, "Không có cái gì hết, tôi thật sự chỉ muốn sờ hai cái má hồng nộn của em thôi.."'
Bồng nhiên anh nghĩ ra, liền đưa tay tới, "Đúng là có một chút này, để tôi lau giúp em." Nếu nói vậy thì anh có thể danh chính ngôn thuận sờ mặt cô rồi.
Đỗ Phong Nam bàn tay thon dài mát lạnh lập tức đưa lên áp vào đôi má đang ửng hồng của Bối Ngọc Nhi, trong đầu lại cảm thán, "Da cô ấy thật mềm mại, sờ thật thích.."
Bối Ngọc Nhi lúc này, hai mắt chợt nhắm tịt, không dám nhìn Đỗ Phong Nam, trong lòng kêu gào, "Anh ấy muốn làm gì chứ? Không lẽ anh ấy... anh ấy muốn..?"
Ngay lúc gay cấn, điện thoại trong túi xách của Bối Ngọc Nhi rung lên. Bối Ngọc Nhi bừng tỉnh đẩy anh ra,
"Điện... điện thoại của tôi."
Bầu không khí vừa nóng, vừa không thể tả..
Hai người mặt đều đỏ ngồi lại vị trí, Bối Ngọc Nhi nhìn điện thoại, bộp chộp, nói: "Là tin thông báo từ Weibo."
"Khụ.khu.à, là nhắc nhở weibo hả?"
Đỗ Phong Nam hắng giọng vờ hỏi, thật là, ban nãy xém nữa anh không kiềm chế được mà hôn cô rồi."
"Cũng không có gì, chỉ là...như ý anh muốn, chúng ta đi chơi ở Dinini, có fan chụp được hình, đã đăng lên, hiện tại lại bị đưa lên top hot Weibo rồi."
Tấm ảnh bọn họ bị chụp chính là lúc trên tháp cao chơi trò nhảy lầu. Lúc đó Đỗ Phong Nam hai mắt nhắm chặt không dám mở, Bối Ngọc Nhi cảm thấy tấm hình kia rất đáng yêu, liền đưa tay nhấn lưu lại.
Đỗ Phong Nam khởi động xe, mới nói: "Cái gì mà như ý nguyện của tôi chứ, làm ơn đi, câu đó chỉ là đùa thôi, có được không, chuyện này mà em cũng xem là thật?"
Bối Ngọc Nhi nghe anh chống chế, chẳng thèm liếc anh một cái, cô cao giọng, "Hứ, không thèm nói chuyện với anh."
Nói rồi liền chuyền tâm nghịch điện thoại, nhanh chóng quên đi chuyện ái muội vừa rồi.
Nửa tiếng sau, hai người lại đến sân khâu kịch nói của thành phố. Đỗ Phong Nam kéo Bối Ngọc Nhi, "Đừng nghịch điện thoại nữa, kịch sắp bắt đầu rồi, chúng ta vào nhanh thôi."
Hai người chọn ngồi ở hàng ghế thứ hai khán giả theo số thứ tự vẽ. Đèn sân khấu cũng bắt đầu sáng lên, màn che màu đỏ của sân khấu được kéo ra, Bối Ngọc Nhi ngay giây phút kia liền chuyên chú theo dõi, mọi thứ xung quanh đều không ảnh hưởng đến cô.
Đồ Phong Nam nhìn biểu cảm nhập tâm chuyền chú của Bối Ngọc Nhi, anh vô cùng cảm thán, nghĩ, "Ngọc Nhi thật sự rất thích đóng phim. Ngày kia Vương Tinh về nước rồi, Mình phải tìm bộ phim mới. Đợi "Thiên Ca" Đóng máy, cho Ngọc Nhi nghỉ ngơi vài ngày, liền để cô ấy tham gia đoàn phim mới luôn."
Ly nước giải khát đặt trên thành ghế, Bối Ngọc Nhi đưa tay lấy, hai mắt vẫn chăm chăm nhìn lên sân khấu quan sát diễn viên kia, cô nào biết Đỗ Phong Nam cũng tiện tay lấy ly nước kia, bất giác hai bàn tay cùng nắm cái ly, cô nắm trước, dĩ nhiên thứ anh nắm chính là tay cô.
Bối Ngọc Nhi giật mình. Lúc này không phải là nắm cái ly nữa mà là cô đang nắm tay anh, anh còn mười ngón đan xen với cô.
"Nắm chặt vào, không phải em không có kinh nghiệm yêu đương sao? Rạp chiếu phim, kịch nói là nơi tốt nhất để luyện tập, tình nhân đều lén nắm tay trong rạp chiếu phim đó." Đỗ Phong Nam nói.
Bối Ngọc Nhi liếc anh, muốn rũ tay ra, "Lừa người, anh chỉ muốn chiếm tiện nghi của tôi thì có."
Đỗ Phong Nam cười gian manh, ghé sát vào tai Bối Ngọc Nhi, thì thầm, "Ứ, tôi chiếm tiện nghi rồi, có bản lĩnh thì em chiếm lại đi."
"Anh..anh..anh.." Bối Ngọc Nhi tức đến bốc khói, nhưng mà trong đây nhiều người như vậy thật sự không thể phát tác, liền nhịn.
Nắm tay thì nắm tay, tôi xem anh mặt dày đến đâu?
Cô không quan tâm, lại tiếp tục xem diễn, bàn tay vẫn bị anh nắm chặt. Mười ngón đan xen, một cảm giác mềm mại chạy dọc trong lòng bàn tay, phút chốc hai người cũng thoáng nghĩ.
"Tay anh ấy/cô ấy thật mềm."
Một ngày tốt đẹp đối với Đỗ Phong Nam hay Bối Ngọc Nhi mà nói, hình như còn thiếu một cái gì đó, mà cái đó chính là điểm mấu chốt để họ tiến thêm một bước trong quan hệ tình yêu giới giải trí này...