Sáng sớm ngày hôm sau.
Đỗ Phong Nam ngồi tại sofa trong phòng ngủ, âu phục chỉnh chu. Nhìn cô gái nhỏ đang ở trên giường trong bộ đồ ngủ gấu teddy, tâm tình anh thấy thật tốt.
"Tiểu Ngọc Nhi, Chào buổi sáng."
"Chào!" Bối Ngọc Nhi, tay làm gối uể oải đáp một tiếng. Hôm nay cô không có cảnh quay, nên ở nhà.
"Ngọc Nhi, tôi mua hai tấm vé Dinini(công viên vui chơi nhé). Hôm nay, chúng ta đi Dinini trước, sau đó đi xem kịch nói nhé." Đỗ Phong Nam khua khua bốn tấm vé trước tầm mắt của Bối Ngọc Nhi. Khuôn mặt tươi cười tiêu sái.
Bối Ngọc Nhi thoáng sửng sốt một chút, sau đó bĩu môi, "Anh bao lớn rồi, còn muốn đi Dinini, quá ấu trĩ rồi á."
Đỗ Phong Nam hai mắt thâm sâu nhìn cô, "Tóm lại là hôm nay chúng ta cùng đi, bù lại buổi hẹn hò cho em. Em không đi cũng phải đi."
Nói xong anh thẳng lưng đi khỏi phòng chờ cô thay đồ, trong đầu lẩm bẩm, "Bối Ngọc Nhi ơi Bối Ngọc Nhi, chẳng phải em thích đến Dinini còn gì, tôi lặng yên xem em diễn thế nào."
Chuyện là tối qua, sau khi đi ngủ, Đỗ Phong Nam liền nhắn tin với cha của Bối Ngọc Nhi, anh lúc đó hỏi:
(Bác trai, cháu muốn tạo một niềm vui bất ngờ cho tiểu Ngọc Nhi, bác có thể cho cháu vài kiến nghị được không?"
Bối Ngọc Long: [Sắp xếp cho nó một bộ phim chất lượng, hoặc là... Đưa nó đi Dinini.]
Bối Ngọc Long: (Đây là niềm hối tiếc của nó lúc nhỏ, nguyện vọng của nó lúc sinh nhật là đến Dinini. Đáng tiếc ta và mẹ nó không có thời gian đi cùng nó. Bây giờ trái lại có thờ gian rồi, nhưng lại không có cơ hội.]
Kết thúc tin nhắn kia, khiến tâm trạng Đỗ Phong Nam trở nên xao động, anh thật sự thấy thương cho Bối Ngọc Nhi. Đổi lại anh từ bé dù không còn cha, nhưng mẹ anh vẫn luôn bên cạnh anh.
Còn Bối Ngọc Nhi từ bé vẫn luôn đón sinh nhật một mình, người duy nhất bên cạnh cô chỉ có nữ quản gia trong nhà.
Có lẽ lúc đó, điều ước của tiểu Ngọc Nhi kia chính là ước được cùng ba mẹ đến Dinini.
Nhưng cuối cùng quản gia lại nói: "Tiểu thư, ông bà chủ hôm nay không về được."
Cứ vậy mỗi năm qua đi, Bối Ngọc Nhi vẫn luôn chỉ đón sinh nhật một mình...
Cuối cùng, suy nghĩ muốn hết đêm, Đỗ Phong Nam cũng đưa ra quyết định.
Anh sẽ làm cho cô nhớ đến một ngày đặc biệt nhất.
Lúc này, thanh âm của Đỗ Phong Nam vang lên: "Ngọc Nhi, em mau thay đồ, chúng ta xuất phát sớm một chút."
Nhưng ai ngờ, Bối Ngọc Nhi đã lù lù sau anh từ lúc nào, "Anh mau cởi đồ ra trước đi."
Đỗ Phong Nam theo bản năng giật mình lui lại, "Em nói cái gì?"
Bối Ngọc Nhi lại hối thúc: "Đừng lề mề nữa, mau chút, tôi đợi không kịp nữa rồi..."
Đỗ Phong Nam hết hồn, anh nào giờ có thấy qua cái bộ dạng hám trai này của cô đâu. Mặt anh chợt đỏ lên,
"Em..em muốn làm gì?"
Bối Ngọc Nhi cười gian manh, cô lớn tiếng, "Còn làm gì...Đương nhiên là giúp anh thay đồ nha." Cô vừa nói vừa lột áo ngoài của Đỗ Phong Nam, "Anh đi Dinini, còn mặc âu phục? Đỗ tổng muốn làm vệ sĩ cho tôi à. Mặc Âu phục cũng kỳ lạ quá rồi, vẫn nên mặc đồ thường đi."
Sau cùng, Đỗ Phong Nam chỉ có thể thua, anh lấy đồ đi dạo thường ngày để mặc.
Nửa tiếng sau. Hai người xuất hiện trước cổng lớn của Dinini.
Trùng hợp cả anh và cô đều mặc áo phông trắng, quần jean xanh đậm, giày thể thao màu nâu, đúng không hẹn mà giống như đôi tình nhân, đồ đôi như đúc.
Bối Ngọc Nhi đeo cái mắt kiếng màu nâu trà, thêm cái khẩu trang đen thui, nhìn bộ dạng của cô, thật sự là lén lút không thể kém hơn.
Cô nhìn ngang nhìn dọc, "Đông người quá, chúng ta đi mau chút, không lát nữa lại không xếp hàng được."
Mà Đỗ Phong Nam nhìn cái mặt kín mít của cô, không khỏi có chút buồn cười lại có chút không hứng thú, liền nói:
"Này, đợi đã.."
Nói rồi không đợi Bối Ngọc Nhi phản ứng, ngay khi cô vừa quay đầu sang, anh đưa tay nhanh chóng tháo cả kính râm lẫn khẩu trang của cô ra.
Một khuôn mặt trắng nõn, xinh đẹp hiện ra trước mắt anh. "Ngọc Nhi, hôm nay không cần đeo hai cái này đâu."
Bối Ngọc Nhi thoáng sững sờ, vội vàng dòm ngó xung quanh, "Sao lại không đeo, anh không sợ chó săn sao?"
Đỗ Phong Nam lại thản nhiên, tựa tiếu phi tiếu mà cười. "Vậy há không phải càng tốt sao? Vừa hay tăng độ hot cho em."
Anh vừa nói vừa nghĩ, "Hôm nay là ngày đặc biệt, nên để cô ấy chơi thật vui vẻ."
Bối Ngọc Nhi không có phản bác ra ngoài miệng, nhưng trong lòng lại oán anh cả trăm câu, "Chết tiệt, cái gì gọi là "Tăng độ hot" Anh ta xem hẹn hò là vụ làm ăn sao?"
Nghĩ nhưng không có biểu hiện ra, Bối Ngọc Nhi quay sang cười nói với Đỗ Phong Nam, "Được, nếu Đỗ tổng đã mở miệng, vậy liền không có gì để lo nữa."
Bầu trời nắng trong xanh hơn mọi ngày. Hai người nhanh chóng hòa vào dòng người trong khu trò chơi.
Một cái tháp cao gần một trăm mét, bên dưới có cổng nhỏ bán vé. Bối Ngọc Nhi nhìn đầu ngọn tháp bé xíu, cô nói: "Phong Nam, chúng ta chơi trò nhảy lầu đi."
Vừa nghe đến hai từ nhảy lầu, Đỗ Phong Nam lông tóc dựng ngược, anh có chút sợ độ cao. Bởi vậy liện do dự im lặng.
Bối Ngọc Nhi nhìn bộ dạng của anh, cười khoái trá. Nghĩ, "Biết ngay là anh rất sợ, vì vậy mới rủ anh chơi trò này, cho anh chừa cái tật dám lấy hẹn hò ra làm ăn chứ?"
Bối Ngọc Nhi dương dương tự đắc, hai tay chống hông, "Thế nào, anh có dám chơi không?"
"Dám, có gì không dám." Đỗ Phong Nam vịt chết mạnh miệng, khẳng định, lưng áo ướt chút mồ hôi lạnh. Trong đầu cố trấn định, "Không thể để cô ấy cảm thấy mình lo lắng."
Thế là, cái trò chơi từ trên tháp nhảy lầu được hai người chơi đầu tiên.
Đứng trên tháp, hai người được nhân viên thắt dây an toàn, ngồi vào ghế, bên cạnh còn có một cặp tình nhân khác. Rất nhanh, từ trên cao, băng ghế rớt xuống với tốc độ chóng mặt...
Tiếng hét đinh tai không ngừng lại hòa vào gió cho đến khi, băng ghế chạm đến vạch thấp nhất của tháp.
Bước ra khỏi khu tháp trò chơi, Dỗ Phong Nam mặt mày xanh lét. Khốn thật, anh là đàn ông mà xanh hết cả mặt, đúng là mất mặt lắm rồi.
Bối Ngọc Nhi nhìn sắc mặt của anh, thương hại lại cười hì hì: "Ha Ha, xem vẻ mặt xanh như tàu chuối của anh kìa?"
Đỗ Phong Nam mặt vừa xanh vì sợ, vừa đen vì tức, trên đầu hiện đám đen vạch kẻ, "Biết ngay là em cố tình làm vậy mà."
Sau đó, anh đưa cô đi chơi tham quan hết khu Dinini, bọn họ chơi hết một ngày, đến gần 8 giờ tối. Đỗ Phong Nam dẫn Bối Ngọc Nhi đến quảng trường của khu vui chơi.
"Ngọc Nhi, em có thích xem pháo hoa không?"
"Bình thường." Bối Ngọc Nhi đáp.
"Vậy à, xem ra tôi mất công chuẩn bị rồi." Đỗ Phong Nam vừa gãi cằm, vừa làm bộ tiếc nuối.
"Cái gì?" Bối Ngọc Nhi nhìn anh, có chút không tin vào tai mình.
Đúng lúc ấy, phía bầu trời trên cao trước mặt hai người vang lên.
Viu! Viu! Viu!
Từng làn pháo hoa bỗng chốc nổ ra xanh tím đỏ rực rỡ trên bầu trời. Tỏa sáng cả một vùng bờ hồ ở quảng trường.
Mọi người ở quảng trường ổ lên không ngớt.
"Kỳ lạ, hôm nay là ngày gì, sao lại có pháo hoa á?"
"Thắc mắc làm chi, có pháo hoa xem là tốt rồi."
"Mau nhìn, mau nhìn, đẹp quá."
Bối Ngọc Nhin nhìn đám pháo hoa nở tung trên bầu trời kéo dài chưa dứt cho đến lúc kết thúc. Hai hốc mắt cô bất giác nóng lên. Ầng ậng nước.
Quay lại nhìn Đỗ Phong Nam, "Pháo hoa này, là anh chuẩn bị sao?"
"Đúng, có thể nhìn thấy em cười vui vẻ như vậy, mọi thứ chuẩn bị đều đáng." Đỗ Phong Nam ôn nhu nói, nếu Bối Ngọc Nhi nghe kỹ có thể thấy được sự yêu thương cưng chiều của anh đối với cô đã tăng lên rất nhiều.
Bối Ngọc Nhi quay đầu nhìn về phía pháo hoa sắp tắt, "Cảm ơn anh."
Đỗ Phong Nam xoa đầu cô, "Đồ Ngốc, tôi chuẩn bị tất cả, đều muốn em vui. Pháo hoa đêm nay nở rộ, đều vì em..."