Bảo mẫu giật thót mình, giống như có tật giật mình cô ta vội lắc lắc đầu. “Không, chắc là bụng chị bị đau ấy mà. Không sao đâu. Chị nấu cơm đã.”
Lạc Nhạn gật đầu, cô không tìm hiểu thêm. Thật ra cô không thích chị gái này lắm, không biết là Đường Sinh Quan tìm ở đâu nhưng cô thấy người này làm việc không chuyên tâm và cũng không cẩn thận. Cảm giác như chị ta chỉ làm đúng phần tiền mà Đường Sinh Quan trả thôi còn lại cô ta không quá nhiệt tình cũng không quan tâm tới sức khỏe của cô. Lạc Nhạn vốn định nói chuyện này với Đường Sinh Quan nhưng lại thấy có chút vấn đề mà phải phiền anh thì không hay lắm nên sau đó cô cũng bỏ qua luôn, chỉ cần chị ta không lơ là, không quá thiếu trách nhiệm là được.
Đêm khi Lạc Nhạn về phòng ngủ thì phát hiện mùi thơm lạ, không giống lắm với mùi xông phòng khi trước. Cô gọi bảo mẫu lên hỏi.
Chi ta trả lời. “Hôm nay tôi đi mua hàng sau đó có một bác ở khu này bảo mùi hương của loại thảo dược này rất tốt cho phụ nữ có thai. Đặc biệt giúp cô ngủ an giấc hơn nên tôi đã mua một ít về xông phòng cho cô. Cô không thích ạ?” Cô ta nói với giọng rất nhiệt thành, không có gì giả dối.
Lạc Nhạn lắc đầu. “Cảm ơn chị. Chỉ là tôi ngửi thấy mùi lạ nên thắc mắc thôi. Được rồi chị xuống đi, tôi ngủ đây.”
“Được ạ.” Bảo mẫu vừa ra khỏi phòng Lạc Nhạn đã thở phào.
Lạc Nhạn vệ sinh xong lên giường nằm, cô cảm thấy mùi hương này đúng là dễ chịu thật. Tự nhiên nghĩ đến chị bảo mẫu, cũng không đáng ghét như mình nghĩ đâu. Chỉ vài phút mắt cô đã không mở nổi cuối cùng chìm sâu vào giấc ngủ.
Tên tay sai theo lời dặn của Úc Nhan Điền phải tìm cách đánh mê Lạc Nhạn sau đó bí mật đưa cô về Lạc gia.
Bọn họ sợ dừng xe đi loanh quanh sẽ gây nghi ngờ, lại không thể ngang nhiên xông vào bắt người ta được vì Lạc Dịch đã nghiêm cấm hành vi này. Cuối cùng đành phải dựng xe tại một nơi khác rồi đi bộ vào trong khu làng. Theo dõi căn nhà Lạc Nhạn khoảng vài tiếng thì thấy một người từ trong đi ra, bọn họ sau đó bám theo thì biết được đây là giúp việc của Lạc Nhạn. Nên đã nghĩ ra chuyện mua chuộc cô ả giúp việc này. Bọn họ tin với những người này thì thấy tiền sẽ sáng mắt lên thôi. Cuối cùng bọn họ vô cùng hài lòng nhìn cô ả đó cầm lấy gói thuốc an thần vừa đưa cho cô ta. Loại thuốc này chỉ khiến người ngửi nặng ngủ sâu mà thôi còn lại không ảnh hưởng gì đến sức khỏe.
Bọn Tập Tu Canh và Dư Không đã sớm về thành phố nên bọn chúng chạy thẳng xe đến cổng nhà Lạc Nhạn sau khi nghe cô ả giúp việc thông báo đã hoàn tất nhiệm vụ.
Lúc này là mười một giờ đêm, loại thuốc an thần này ngấm rất nhanh. Đã qua một tiếng chắc chắn Lạc Nhạn đã say sưa rồi.
“Cầm lấy tiền rồi biến nhanh.” Một tên tay sai đưa sấp tiền cho cô ả giúp việc rồi xua đuổi.
Cô ả sợ hãi nhận lấy tiền rồi chạy đi. Với số tiền này đã bằng mấy năm cô ả đi làm bảo mẫu rồi.
Cả hai tay sai nhanh chóng lên tầng, vì quên hỏi phòng của Lạc Nhạn ở đâu nên chỉ còn cách đi tìm mở từng cánh cửa. Cuối cũng cũng nhìn thấy cô gái trẻ trung, xinh đẹp đang ngủ say trên giường.
Cả hai vì vẫn còn lo thuốc chưa ngấm nên cứ chập chừng không dám đến gần. Mãi đến khi điện thoại rung cả hai mới giật mình. Là Úc Nhan Điền.
“Thế nào rồi?” Úc Nhan Điền thật sự đứng ngồi không yên với bọn chúng, cảm thấy tự mình đi thi hành mới yên tâm.
May mắn bọn người này làm ăn rất được.
“Vâng. Tiểu thư đang ngủ say có thể mang đi rồi ạ.” Tên tay sai nhìn chăm chú Lạc Nhạn đang không biết gì bị tên còn lại bế lên.
Úc Nhan Điền thở nhẹ dặn dò. “Nhớ cẩn thận đừng để tiểu thư bị thương. Cô ấy đang mang thai đấy.”
“Vâng. Mong anh yên tâm.”
Lúc ở trên xe một tên tay sai nhìn Lạc Nhạn đang nằm ở ghế sau qua gương chiếu hậu, anh ta chậc chậc vài tiếng. “Thảo nào anh Lạc lại yêu điên cuồng đến vậy. Xinh thế cơ mà.”
Tên còn lại là người nghiêm túc, nghe vậy thì cau mày nói. “Bớt nói nhiều đi.”
Sau đó bọn họ im lặng chỉ tập trung lái xe. Vì ban đêm nên chỉ chưa đầy hai tiếng đã đến Lạc gia. Tên tay sai gọi cho Úc Nhan Điền vì thân phận bọn họ nào có cơ hội liên hệ với Lạc Dịch được.
Úc Nhan Điện cuối cùng cũng trút được gánh nặng, anh thoải mái nằm trên sô pha lập tức kết nối với Lạc Dịch, Lạc Dịch bắt máy ngay tức khắc dù hiện tại đã hơn một giờ sáng. “Chủ tịch, bọn chúng đã đưa tiểu thư về tới Lạc gia.”
Lời Úc Nhan Điền vừa dứt Lạc Dịch đã vứt điện thoại chạy nhanh xuống dưới tầng.
Úc Nhan Điền nhìn màn hình đen thui, anh cười khổ. “Thật là một người đàn ông cố chấp.” Cố chấp hận, cố chấp gây tổn thương và cố chấp yêu.
“Anh...anh Lạc.” Hai tên tay sai vừa thấy cổng mở đã lập tức tiến lên thì nhìn thấy người đàn ông diện mạo xuất sắc nhưng bộ dáng lại lạnh đến đáng sợ. Chỉ là bọn họ không biết rằng trái tim lúc này của Lạc Dịch có bao nhiêu xúc động, có bao nhiêu nhịp đập.
Lạc Dịch không đáp bọn họ chỉ một mực mở cửa sau rồi không do dự bế người con gái anh yêu đến phát điên ra.
Trước khi vào trong anh trầm giọng nói với hai tên tay sai. “Sẽ có thưởng.” Dứt lời anh một đường ôm Lạc Nhạn vào trong biệt thự.
“Cảm ơn anh Lạc.”
Hai tên tay sai nghe chữ thưởng từ miệng của Lạc Dịch đã biết bọn họ trúng rồi. Vô cùng vui vẻ lên xe rời đi.
Vừa đi vừa nhìn cô gái đang say sưa ngủ, thỉnh thoảng còn dụi dụi vào ngực anh. Lạc Dịch nhếch miệng, cô vẫn còn nhớ rất rõ mùi hương của anh đấy nên mới thoải mái mà dựa vào như vậy.
Đặt cô nằm lên chiếc giường quen thuộc Lạc Dịch ngồi một bên ngắm nhìn cô thật tỉ mỉ. Đã lâu rồi anh không nhìn thấy cô, may mắn cô không gầy ốm như anh nghĩ. Chắc có lẽ vì có em bé. Nghĩ tới đây Lạc Dịch nhẹ nhàng đặt tay lên eo bụng của cô vuốt nhẹ, nó chỉ lớn hơn một chút. Chắc con còn nhỏ.
Ban đầu khi cô mới bỏ đi anh hận không thể lôi cô ra cho cô một bài học nhưng sau đó anh hoàn toàn không còn nghĩ vậy nữa, anh thật sự rất yêu cô, anh cũng không có cách nào khiến cô tổn thương thêm nữa. Vì nhìn cô đau khổ như vậy anh chịu không được, sống cũng không tốt. Đến lúc này khi đã tìm thấy cô, anh mới rõ trên thế giới này anh có thể mất đi tất cả, mất đi cả sự nghiệp cũng không thể mất đi Lạc Nhạn của anh.
“Nhạn Nhạn.” Anh cúi đầu hôn lên trán cô thật ôn nhu và đầu trân trọng.
Nhìn đến bờ môi anh khao khát bao lâu này Lạc Dịch không ngần ngại đặt lên đó một nụ hôn. Anh nhấp nháp một chút lại một chút cuối cùng tách môi cô ra đi sâu vào trong.
Thoáng thấy cô nhíu mày anh hôn nhẹ lại. Anh thật sự nhớ cô đến không thể kiềm chế được rồi.
Một lúc sau anh ôm cô vào ngực mình an giấc ngủ.