Sau khi Đường Sinh Quan đi Lạc Nhạn vẫn như bình thường, vẫn hằng ngày rảnh sẽ vẽ tranh boặc đi dạo quanh quanh khu này, vì ở đây rất yên bình, cây xanh cũng nhiều, thật sự là một nơi rất đáng sống. Lạc Nhiên nghĩ nếu có thể mãi mãi ở nơi này đến khi già thì tốt biết mấy. Ngày ngày trồng rau, nuôi con vật gì đó, sáng ra pha tách trà ngồi ở bàn gỗ dưới gốc cây nhâm nhi, trưa đến nằm trên chiếc giường có gió thoang thoảng từ trời xanh qua khung cửa sổ. Rảnh rỗi còn có thể vẽ tranh. Cuộc sống như vậy thật tốt biết bao.
Đối với Lạc Dịch hiện tại ngoài chuyện của Lạc Nhạn thì mọi thứ với anh đều rất tốt, công ty vận hành ổn thậm chí đang có xu hướng phát triển mạnh. Nếu tìm được Lạc Nhạn nữa thì anh đã ngủ yên giấc rồi nhưng đến ngày hôm nay đã một tháng kể từ ngày cô mất tích anh vẫn không có một chút thông tin nào từ cô.
Hằng đêm anh vẫn đến phòng cô để ngủ. Vẫn ôm nỗi nhớ cô da diết. Nhưng từng báo cáo của những người anh phái đi theo dõi bọn Đường Sinh Quan hoàn toàn không có chút tiến triển nào.
Một tuần trước anh đã hay tin Đường Sinh Quan phải bay đến New York vì dì cậu ta mất, từ đó coi như hoàn toàn mất tin tức về cậu ta. Còn hai cậu bạn thân của cậu ta thì ngoài đi chơi, đến trường cũng chẳng có chút nào khác thường hay đi đến nơi nào đó kỳ lạ. Lần đầu anh thấy tiền và quyền uy lại bất lực như vậy.
Anh cũng lần đầu sợ mất đi cô. Anh sợ sẽ không còn nhìn thấy cô nữa. Anh nhớ cô rồi, rất nhớ. Cô đi anh mới nhận ra thì ra bản thân lại yêu cô nhiều đến vậy, cô đi anh mới cảm nhận được cuộc sống của mình thiếu vắng cô nó mới tịch lặng và vô vị ra sao.
Từ ngày cô đi chất lượng giấc ngủ của anh cũng giảm đi rõ rệt, anh không ngủ được sâu, một ngày chỉ ngủ được ba bốn tiếng là cùng. Đến cả Úc Nhan Điền, Vu Chấn Đông và Lộ Khúc cũng nhận ra anh gầy hơn trông thấy. Sắc mặt thì lúc nào cũng tối sầm chẳng có chút vui vẻ hay thoải mái nào. Thật là chỉ có vì đàn bà mà như vậy.
Trước đây rơi vào cảnh nhà tan cửa mất cũng chưa thấy anh như vậy đâu. Ba người bạn nghĩ.
Lại đến thứ bảy, Tập Tu Canh và Dư Không đã tính toán đến thăm Lạc Nhạn rồi. Không nhìn thấy cô bình an bọn anh không yên tâm nỗi, dù sao cũng mấy tuần không gặp cô rồi, còn cả cái tên Đường Sinh Quan đang ở New York kia nữa. Vì chuyện di chúc của dì anh nên anh phải nán lại thêm vài hôm vì anh cũng nằm trong dánh sách những người hưởng một phần tài sản của dì. Đường Sinh Quan không quan tâm gì về tài sản này nhưng mà anh không thể không nhận. Đành phải cố gắng chờ thêm vài ngày.
Hai người Tập Tu Canh ở trên xe vô cùng cẩn thận xem xét phía sau, bọn họ sợ bọn người Lạc Dịch theo dõi. Ban đầu cũng nghi ngờ một chiếc xe màu đen xa lạ nhưng sau đó chiếc xe đã rẽ vào con đường khác cuối cùng hai người mới thả lỏng.
“Chắc là phía Lạc Dịch bỏ cuộc rồi.” Dư Không nói.
Tập Tu Canh không xác định được. “Chưa hẵn đâu. Chẳng qua Đường Sinh Quan không ở đây nên anh ta mới thả lỏng hơn. Anh ta cực kỳ thông minh không thể chưa gì đã bỏ cuộc sớm như vậy được.”
Đúng như Tập Tu Canh suy nghĩ, Lạc Dịch là người vô cùng thủ đoạn và nhiều mưu mẹo làm sao có thể lơ là chuyện quan trọng được. Lúc chiếc xe màu đen kia rẽ sang đường khác thì cùng lúc đó một chiếc xe màu trắng ở bên đường xuất phát.
Tất cả đều do Lạc Dịch sai khiến. Anh không tin bọn Đường Sinh Quan không biết gì về Lạc Nhạn và anh cũng đoán được bọn họ đã nghi ngờ anh cho người theo dõi nên cực kỳ cẩn thận vì vậy anh mới cho theo dõi bằng nhiều chiếc xe khác nhau.
Ở mỗi một khu vực điều có người của Lạc Dịch nên chuyện này vô cùng thuận lợi. Cứ đến trạm tiếp theo thì chiếc xe đang theo dõi sẽ tạm dừng, để cho chiếc mới tiếp tục. Anh chắc chắn bọn chúng sẽ không nhận ra.
Và hoàn toàn nhận được tin mới, hiện tại đã qua khỏi Casino lần trước nhưng xe bọn Tập Tu Canh vẫn chạy thẳng chứng tỏ Casino không phải là điểm đến của bọn họ.
“Đừng rập khuôn một thời gian, lúc thì nửa tiếng, lúc thì mười lăm phút đổi xe.” Lạc Dịch ra lệnh.
“Vâng.” Úc Nhan Điền đang xem từng trạm có người của mình. Chỉ cần xác định con đường Tập Tu Canh đang đi thì anh sẽ nhanh chóng điều động người chuẩn bị chờ sẵn. Tại sao người của Lạc Dịch lại có mặt ở nhiều nơi vậy ư? Vì anh có quan hệ mật thiết với thế giới ngầm. Mà người của anh trải dài khắp thành phố A ra đến tận ngoại thành. Nên việc huy động cực kỳ đơn giản.
Phía Tập Tu Canh, Dư Không hoàn toàn không chút nghi ngờ nào. Mặc dù vẫn nhìn gương chiếu hậu nhưng chẳng có điểm gì khác thường.
Tập Tu Canh hoàn toàn yên tâm nên lái xe nhanh hơn bình thường.
Ở chặng đường cuối cùng, Úc Nhan Điền cho đổi xe lần nữa. Là một chiếc xe bốn bánh không mắc tiền.
Cuối cùng sau hơn hai tiếng đồng hồ xe của Tập Tu Canh dừng tại cổng một ngồi nhà đã cũ.
Vì tránh để bị nghi ngờ nên phía người của Lạc Dịch chạy qua xe của Tập Tu Canh, vẫn duy trì tốc độ bình thường.
Tập Tu Canh nhìn thoáng chiếc xe vừa chạy ngang, anh có hơi suy nghĩ. Anh đã thấy nó chạy theo mình từ hai mươi phút trước rồi nhưng không ngờ người trong xe đó cũng là đến khu làng này. Nhưng anh không nghi ngờ gì tự mở khóa cổng nhỏ vào trong.
Lạc Nhạn vừa mang khung vẽ ra thì đúng lúc thấy Tập Tu Canh và Dư Không. Cô nhìn hai người cười vui vẻ. “Em cũng đoán hôm nay các anh sẽ đến đấy.”
“Định vẽ sao?” Tập Tu Canh cầm lấy khung gỗ giúp cô rồi đặt xuống.
Lạc Nhạn đáp một tiếng.
Ngay lúc này chiếc xe khi nãy lại chạy lướt qua. Tốc độ không nhanh cũng không chậm.
Tập Tu Canh nhíu mày. “Em thấy ở đây hay có xe hơi đi qua không?”
Lạc Nhạn không hiểu mục đích Tập Tu Canh hỏi lắm nhưng cô cũng trả lời liền. “Có nhưng rất ít.”
Anh à một tiếng, cảm thấy mình quá đa nghi rồi.
Cả hai ở lại đến chiều mới ra về.
“Có chuyện gì phải gọi cho bọn anh liền đấy.” Dư Không dặn dò cô.
Lạc Nhạn vô cùng cảm động trước tấm lòng của hai người cô gật đầu. “Chắc chắn rồi ạ.”
Hai người vừa đi thì bảo mẫu cũng về tới. Lạc Nhạn không phải người biết quan sát nhưng vẻ mặt không tốt của chị bảo mẫu cô lại thấy rõ. “Chị không sao chứ. Trông sắc mặt chị kém lắm.”