Đến đêm, nếu là bình thường Lạc Nhạn sẽ thức khá khuya, chủ yếu là cô muốn đợi Lạc Dịch về để nhìn anh một lát hoặc thực hiện nghĩa vụ của một tình nhân nhưng hôm nay cô tranh thủ đi ngủ sớm, chưa đến mười giờ đã đắp chăn chợp mắt. Vì cô sợ Lạc Dịch sẽ đòi hỏi muốn cô cả đêm sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng. Có điều nằm lăn lộn một hồi vẫn không sao ngủ được, cô nghĩ có thể do đột ngột thay đổi thói quen nên cơ thể chưa thích ứng.
Chợt nghe tiếng cửa mở, cô tự chửi thầm mình vì quên khóa cửa. Cô biết chắc là Lạc Dịch, nhưng mặc kệ anh vẫn nằm im nhắm mắt coi như đã ngủ.
Lạc Dịch về từ trước rồi, anh tắm rửa xong mới sang tìm cô. Không ngờ cô nhóc này hôm nay lại ngủ sớm như vậy. Anh nằm xuống vô cùng tự nhiên kéo cô vào ngực ôm chặt.
Anh ghé sát tai cô cắn mút nhẹ dái tai của cô, Lạc Nhạn căng cứng người thở nặng nề.
“Sao lên giường sớm vậy?” Cơ thể cô vừa có phản ứng anh đã biết chắc cô nhóc chưa ngủ say. Anh nhếch miệng thò tay vào trong váy ngủ của cô tìm đến eo bụng cô vuốt ve.
Hơi thở ấm nóng của anh phả bên tai khiến Lạc Nhạn có hơi ngứa ngấy. Cô thở dài, xem ra không thể trốn anh được rồi.
“Em hơi mệt nên muốn ngủ sớm.” Cô nhỏ giọng lên tiếng, mong rằng anh sẽ bỏ qua cho cô đêm nay. Hoặc cùng lắm làm cô đừng quá mạnh bạo là được.
Lạc Dịch đoán chắc cô ở nhà cả ngày nên buồn chán đâm ra mệt. Tay anh ở ngực cô chơi đùa anh hỏi: “Khi nào đi cắm trại?”
Giọng cô hơi rầu rỉ: “Em không đi nữa.”
Anh hơi ngạc nhiên xoay người cô lại đối diện mình. “Tại sao đổi ý? Không phải trước đó rất muốn đi à.”
Lạc Nhạn hôn lên cằm anh, cô không trả lời anh mà hỏi sang chuyện khác. “Dịch, anh muốn có một bé bi không?”
Cô vừa dứt lời tay người đàn ông ở ngực cô cũng khựng lại. Ánh mắt anh dần thay đổi, trông nó sắc lạnh hơn. Rồi anh cười khẩy một tiếng vô cùng chói tai. “Em nghĩ tôi sẽ để em sinh cho tôi một đứa nghiệt chủng hả?”
Cả người cô chấn động. Cô có thể đoán anh sẽ không thích đứa bé do cô sinh ra nhưng không ngờ anh lại cho rằng nó là nghiệt chủng. Rốt cuộc nỗi hận của anh với nhà họ Đoạn có gì có thể đong đếm đây. Hai mắt cô ửng đỏ. “Làm sao anh mới không hận em?”
Lạc Dịch trầm mặt xoáy sâu vào cặp mắt ngập nước của cô. Anh nâng cằm cô lên rồi mút lấy cánh môi cô vài cái. “Làm tình nhân của tôi đến hết đời.”
Những câu chữ đó như đánh mạnh vào đầu cô khiến đau đớn, tủi nhục nhưng vẫn tiếp tục hỏi: “Vậy anh sẽ lấy vợ sinh con sao?”
Anh luồn các ngón tay vào trong quần lót của cô rồi vân vê nơi rừng rậm ướt át của cô. Nghe câu hỏi này của cô, anh hơi tăng lực ở tay. “Đây là chuyện của tôi, em không cần thiết phải biết.”
Lạc Nhạn xoay mặt sang một bên không nhìn anh nữa. Cô nói: “Vậy từ giờ anh đeo bao vào đi. Nhiều lúc chúng ta quan hệ không có biện pháp an toàn, lỡ em mang thai thì sao?”
“Vậy thì phá thai.” Lời anh vừa dứt thân thể Lạc Nhạn run lên, cô cắn chặt môi để tránh lộ ra sự khác thường của mình. Đã đến bước đường này rồi cô không thể để anh biết được mình mang thai. Nếu không cô e rằng anh sẽ bức ép cô phá cho bằng được đứa bé này. Cô không thể nhìn nó biến mất như vậy, cô không thể độc ác nhìn một sinh linh còn chưa được chiêm ngưỡng thế giới rộng lớn này đã bỏ mạng.
Ngay lúc này cô thật sự rất khó chịu vì sự tàn nhẫn của Lạc Dịch, tại sao đến cả con anh cũng không tha. Cô biết họ Đoạn là nỗi hận thấu trời của anh nhưng cô và bé con thật sự vô tội.
Khi cô còn đang mải suy tính về chuyện đứa bé Lạc Dịch đã cởi hết đồ của cả hai. Anh xoay mặt cô lại hôn sâu. Hai tay làm việc trên thân thể cô vô cùng nhuần nhuyễn và thuần thục.
Đến khi Lạc Nhạn giật mình thì anh cũng đã vùi đầu vào bộ ngực của cô ra sức cắn mút.
Cô ưỡn ngực cong eo rên lên vài tiếng. Cô ôm lấy đầu anh nói đứt quãng. “Dịch, làm nhẹ thôi nhé.” Cô nghĩ hiện tại chắc chắn không cản nỗi anh rồi, càng không thể nói dối cơ thể đến tháng vì anh nắm rõ ngày bà dì của cô tới. Vậy chỉ còn cách chiều theo anh thôi nhưng nếu anh nhẹ nhàng chắc sẽ không sao.
Lạc Dịch thật ra có hơi ngờ vực cô, hôm nay rốt cuộc cô làm sao. Thật sự vì mệt mỏi sao?
“Mệt lắm à? Hay không có hứng thú làm cùng tôi?” Anh vừa nói thân dưới nhấp một cái thật mạnh đẩy vào trong thân thể cô.
Lạc Nhạn hét lên vì bị anh đâm bất ngờ. “Anh...nhẹ thôi.” Nước mắt cô rơi ra khiến Lạc Dịch cực kỳ khó chịu. Cuối cùng chỉ làm một trận ngắn ngủi rồi dừng lại, cơ bản là vì anh bị cụt hứng khi thấy cô không phối hợp như vậy.
Lạc Nhạn thở phào vì anh tha cho mình. Nhưng phải nghĩ ra biện pháp thôi, tình trạng này tuyệt đối không thể kéo dài. Có khi còn khiến anh hiểu nhầm cô là chán anh nữa thì chuyện lại khó giải quyết.