Sang hôm sau Lạc Nhạn thấy đói rồi mới dậy, cô thừa biết Lạc Dịch đã đi làm dù cho hôm nay là chủ nhật. Về phần cô thì thường ở Royal vào cuối tuần khách sẽ rất đông nhưng Lạc Dịch bắt cô cuối tuần không đi làm, phải về Lạc gia nên cô đành phải xin nghỉ. Lúc ấy còn thấy áy náy với quản lý nữa, nếu là bình thường sẽ không đồng ý đâu nhưng từ khi quản lý biết thân phận của cô nên cũng ái ngại trong việc sai bảo cô hơn. Nói đúng thì là có chút nịnh nọt, lấy lòng cô nữa đấy. Cô cảm thấy có hơi buồn cười, thử nghĩ xem ví dụ cô quản lý đó mà biết sự thật cô chẳng phải là tiểu thư nhà họ Lạc gì như trong lời đồn không biết chừng thái độ sẽ thay đổi 180 độ ấy chứ.
Vệ sinh xong Lạc Nhạn xuống dưới tầng ăn sáng một mình, dì Lan chuẩn bị cho cô một bát cháo thịt bằm rất thơm. Nhưng cô mới ăn một miếng còn chưa kịp cảm nhận nó ngon hay dở thì bụng lại cồn cào, cô nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh nôn đến mật xanh cũng muốn ra luôn.
Cô hơi nghi ngờ, dạo gần đây cô rất hay nôn ói khi ăn. Nhất là mấy món thịt, cá hơi tanh.
Dì Lan nhìn thấy thì nhíu mày, bà cũng phát hiện chuyện này có chút không đúng.
Bỗng bà giật mình, thấy Lạc Nhạn phờ phạt đi ra bà hơi ngập ngừng nhưng vẫn nói: “Tiểu thư, có khi nào cô...có thai không?” Không phải chỉ dựa vào việc Lạc Nhạn nôn nên bà khẳng định vậy mà vì bà biết rõ quan hệ của Lạc Dịch với Lạc Nhạn chẳng qua dù sao bà cũng chỉ là người làm cứ làm tốt bổn phận của mình là được, tránh xen vào chuyện của chủ kẻo lại mang tai họa vào thân.
Lạc Nhạn cũng đã đoán là vì nguyên nhân này, cô và Lạc Dịch lúc quan hệ có lúc sẽ dùng bao có lúc cũng không quan tâm tới mà cứ chiếm hữu nhau. Khả năng này cực kỳ cao. Tâm trạng cô có chút rối bời, nhưng hiện tại vẫn chưa chắn chắn, cô nhìn dì Lan dặn dò: “Dì ghé tiệm thuốc mua cho cháu que thử thai nhé.”
Cô lại dặn thêm: “Mua cháu ba que của ba hãng khác nhau.” Cô muốn một kết quả chính xác.
Dì Lan gật đầu, bà vừa hay chuẩn bị đi siêu thị mua đồ ăn nên tiện cho mua que thử cho Lạc Nhạn.
Lạc Nhạn nằm ở giường suy nghĩ về chuyện này. Thật ra cô rất muốn có một bé bi cùng với Lạc Dịch, cô cảm thấy đó là điều vô cùng hạnh phúc. Nhưng là với trước kia khi quan hệ giữa hai người vẫn tốt. Còn hiện tại yêu không được, hận không nổi cứ nửa vời như vậy thật nhức đầu. Chỉ một mình cô thôi thì sao cũng được nhưng giờ nếu thật là có bé bi cô chắc chắn sẽ không bỏ đâu, cô chỉ sợ Lạc Dịch không đồng ý. Nghĩ xem làm sao con của anh có thể mang dòng máu của kẻ thù giết ba mẹ mình chứ. Đó là chưa nói đến suy nghĩ của bé con khi lớn đấy, nếu nó rõ chính ông ngoại, ông cụ của mình đã sát hại ông bà nội thì làm sao nó có thể được an yên trong lòng đây.
Đang bù đầu bù cổ suy nghĩ thì dì Lan gõ cửa. Cô biết dì đã mua que thử thai cho cô rồi.
Lạc Nhạn cầm ba que thử khác nhau vào phòng vệ sinh. Mười lăm phút sau cô dựa cả người bồn vệ sinh, ánh mắt nhìn chăm chú ba que thử đều hiện hai vạch đỏ.
Cô thở dài, vừa vui cũng vừa lo sợ. Cô không biết nếu anh hay chuyện này tâm trạng sẽ ra sao. Liệu anh có tức giận mà bắt cô phá cái thai không? Vừa nghĩ tới kết quả này cả người Lạc Nhạn đã run lên. Cô tuyệt đối không thể mất đứa bé được.
Nhớ đến chuyện cắm trại sắp đến Lạc Nhạn đã không còn hứng thú nữa rồi. Quan trọng là cô sợ đi xa, leo núi sẽ ảnh hưởng đến bé bi trong bụng. Cuối cùng phải ngồi bật dậy gọi cho Đường Sinh Quan báo một tiếng.
Đường Sinh Quan vô cùng thất vọng, vốn muốn nhân cơ hội này có thể bồi đắp thêm tình cảm vậy mà cô không đi được. Nhưng anh còn có thể làm gì ngoài ừ đây.
Lạc Nhạc sau khi giải thích sơ qua nguyên nhân không thể cùng bọn Đường Sinh Quan đi chơi thì cô vội lên mạng tìm kiếm thông tin về phụ nữ mang thai.
Có quá nhiều dữ liệu. Cô chợt nhớ đến dì Lan, chắc dì ấy khá am hiểu nhỉ? Cô vội xuống dưới nhà nhìn thấy dì Lan ở bếp cô tiến lại gần nói. “Dì, cháu có thai thật rồi.”
Dì Lan cũng không quá ngạc nhiên, bà hơi thương cô gái này, chuyện cô không phải con ruột nhà họ Lạc bà đương nhiên biết. Bà đã làm việc cho nhà họ Lạc hai mươi năm nay rồi, có nhiều chuyện bí mật bà cũng hay nhưng bà không muốn nhiều chuyện, hơn nữa nhà họ Lạc đối xử với bà rất tốt bà không có lý do để hại họ.
Bà nhìn Lạc Nhạn một chút hỏi: “Là của cậu chủ ạ?”
Lạc Nhạn cũng bình thường khi nghe dì Lan hỏi vậy. Cô gật đầu. “Nhưng cháu với anh ấy...không biết đến khi nào mới tốt đẹp lên được. Cháu sợ đứa bé sinh ra sẽ bất hạnh, cháu cũng sợ anh ấy bắt cháu bỏ đứa bé.”
Dì Lan đỡ cô ngồi ở bàn cơm.
“Dì hiểu. Vậy tạm thời cháu cứ giấu cậu chủ trước đã. Cháu thử dò hỏi ý của cậu ấy xem sao. Có khi cậu ấy cũng thích có con đấy.” Dì Lan pha cho cô một ly sữa ấm.
Lạc Nhạn cảm thấy rất có lý, đúng vậy, cứ dò hỏi xem suy nghĩ của anh thế nào.
Dì Lan nhớ ra chuyện gì đó căn dặn cô. “Có thai nên việc giường chiếu không thể quá mạnh, hạn chế càng tốt.”
Lạc Nhạn biết điều này. Đây cũng là vấn đề khá khó giải quyết. Bình thường mỗi lần Dịch làm cô đều dùng hết sức, khiến cô muốn ngất đi anh mới dừng lại. Nếu hiện tại không tìm cách ngăn cản anh thì sợ sẽ ảnh hưởng đến bé bi.
“Cháu hiện tại phải đi đứng thật cẩn thận, tránh đừng đụng đến nước lạnh nhiều. Dì hằng ngày sẽ nấu đồ bổ cho cháu.”
Lạc Nhạn gật đầu. “Cảm ơn dì.”
“Là bổn phận của dì mà.” Dì Lan cười mỉm lắc đầu.