Anh, Em Và Chúng Ta

Chương 11




Sau khi từ khu quân sự trở về, cô vẫn tiếp tục làm ở chỗ cũ. Nhưng không gặp lại hắn lần nào. Dù đã tự quyết định sẽ quên đi hắn nhưng trong lòng vẫn thầm ngóng trông bóng hình ấy.

Cô nghĩ có lẽ hắn vẫn chưa xong việc ở khu quân sự nên không có thời gian.

Năm học cuối cùng cũng trôi qua, cô sắp trở thành sinh viên năm 4. Chuẩn bị rời khỏi ghế nhà trường.

Hôm nay cô đã chính thức bước vào kỳ nghỉ đông nên đến quán làm việc khá sớm. Tuyết bắt đầu rơi trên đoạn đường từ nhà đến chỗ làm. Cô cảm khái ngắm nhìn hoa tuyết nhẹ nhàng đậu trên vai.

Đang mải mê tận hưởng cảm giác tự do giữa tuyết trời trắng xóa thì bên cạnh xuất hiện thêm cục bông nhỏ đáng yêu. Là con gái hắn. Lâu lắm rồi cô không gặp cô bé nhưng cảm giác thân thuộc này khiến cô không cách nào lý giải được.

- Bảo bối, sao em lại ở đây? Ba em đâu?

Cô nhìn quanh.

- Ba em ở bên kia ạ.

Cô nhìn theo hướng tay cô bé chỉ, nhìn thấy hắn đang sóng bước cùng một người phụ nữ. Người phụ nữ này có vẻ ngoài vô cùng cuốn hút, tóc xõa hai bên vai rất quyến rũ. Cô cảm thấy chóp mũi cay cay.

Cô xoa đầu tiểu bảo bối rồi mỉm cười định trốn đi nhưng đã sớm bị hắn phát hiện.

- Băng, cùng đến quán đi.



Hắn nói với người bên cạnh rồi tiến về phía cô. Cô xoay người, khoé mắt có chút hoe đỏ cúi đầu.

- Chào, giáo quan.

Người phụ nữ bên cạnh nhìn hắn.

- Đây là?

Hắn chưa kịp hồi đáp thì đã bị cô cướp lời.

- Chào sư mẫu, tôi là học trò của thầy Lâm.

Cô nói rồi cúi đầu, nắm tay tiểu bảo bối cùng đi về phía quán. Hắn trầm ngâm nhìn theo, người phụ nữ bên cạnh cũng có chút suy tư. Cả nhà ba người uống nước rồi cùng ngắm cảnh trông rất hạnh phúc. Cô chỉ lén nhìn một chút nhưng trong lòng không khỏi chua xót.

Lúc cô đang dọn quầy thì hắn tiến đến.

- Bảo bối, qua đây một chút.

Cô bị hắn kéo đi, cô nhíu mày khó chịu, không ngờ hắn dám làm vậy trước mặt vợ mình. Cô tức giận tát hắn một cái thật mạnh.

- Giáo quan, thầy đúng là vô lương tâm. Trước mặt họ mà thầy dám làm như vậy.

Hắn im lặng không nói, cô đánh hắn rồi bật khóc. Không biết là vì quá thất vọng hay vì quá đau lòng.

- Em hiểu lầm rồi.

Hắn lên tiếng, khẽ kéo cô về phía mình. Cô vùng vẫy không cho hắn tự ý nhưng hắn đã sớm giữ chặt cô.

- Cô ấy không phải vợ tôi.

Cô nghe thấy lời này thì tảng đá trong lòng có chút buông lỏng. Hắn ôm cô thật chặt.



- Là chị gái tôi.

Cô bất ngờ khẽ hỏi.

- Vậy tiểu bảo bối sao lại gọi thầy là ba?

- Vì nó thích.

Cô cũng không biết nên giấu mặt vào đâu. Từ đầu đến cuối hắn chưa từng thừa nhận việc có con hay có gia đình nhưng cô vẫn đinh ninh cho rằng những gì mình nghĩ về hắn là đúng. Lại còn hờn dỗi. Đúng là ngu ngốc. Cô đỏ bừng mặt khẽ đẩy hắn.

Hắn nhìn nét mặt cô, có chút tức cười.

- Em ghen dữ thật.

- Em không có.

- Vậy sao?

Cô gật đầu.

Hắn lại cười kéo cô vào lòng.

- Tôi đưa chị ấy đến để giới thiệu em. Chị ấy rất thích em.

Cô xấu hổ cúi đầu. Hắn kéo cô đến trước chị gái.

- Chị, cô ấy là La Tiểu Ái, người em thích.

Chị gái hắn mỉm cười.

- Chính thức gặp mặt em, chị rất vui.

Cô mỉm cười gật đầu.

- Xin lỗi chị, em không biết chị là chị gái anh ấy, còn cho rằng chị là sư mẫu. Thật là xấu hổ.

Cả hai cùng trò chuyện một lúc thì chị hắn rời đi. Hắn vẫn ở lại đợi cô tan ca. Cô nhanh chóng hoàn thành công việc rồi ra về cùng hắn. Cả hai sóng bước bên nhau.

Hắn không nói gì, chỉ cùng cô tản bộ. Cô có chút bức bối không cho hắn đi tiếp.

- Giáo quan.

Hắn khẽ đáp.

- Ừm.

- Vậy chúng ta chính thức hẹn hò đúng không?

Hắn nhìn cô, ánh mắt đều là sự cưng chiều tuyệt đối.

- Đúng vậy. Chúng ta đang hẹn hò.

Hắn nói rồi ôm cô vào lòng. Cứ như thế, cô cùng hắn, từ "Anh" và "Em" trở thành "Chúng ta".