Anh, Em Và Chúng Ta

Chương 10




Cô vẫn đang nặng nhọc thở gấp thì người kia đã chuyển đổi tư thế, hắn kéo cô ngồi hẳn trên đùi mình, hai chân kẹp lấy đùi hắn, đối diện hắn. Tư thế đầy tình thú này khiến ai nhìn cũng đỏ mặt. Cô lại cố phản kháng.

- Giáo quan, chúng ta dừng lại thôi, có người nhìn thấy mất.

Hắn vẫn như không nghe thấy giữ eo cô. Phía bên dưới, người bạn kia sớm đã muốn phá lớp quần mà ra. Cô cũng cảm nhận được nên càng lo lắng hơn.

- Tôi vẫn chưa phạt xong.

Hắn nói rồi lại hôn cô. Cô yếu ớt phản kháng nhưng quả thật không có tác dụng. Hắn hôn càng lúc càng sâu, tay cũng không còn yên phận mà luồng sâu vào áo cô. Áo con không biết từ lúc nào đã bị hắn cởi ra. Hắn lưu luyến vuốt ve lưng cô. Mà mỗi xúc cảm kỳ lạ từ động tác này đều khiến cô rùng mình.

Hắn không đợi được nữa. Bắt đầu tháo cúc áo cô ra. Từng nút từng nút đến khi bờ vai trắng nõn kia hiện ra. Mắt hắn lúc này hoàn toàn bị dục vọng và tình yêu nuốt chửng. Hắn nâng niu hôn lên vai cô, rồi di chuyển dần xuống đến điểm đỏ hồng kia. Cô không nhịn được khẽ "ưm" một tiếng. Hắn quả thật muốn phát điên lên được.

- Bảo bối, đừng nhịn, tôi muốn nghe.

Cô đỏ mặt khẽ đẩy hắn, nhưng cử chỉ này khiến hắn rất hài lòng. Cô khuất phục rồi.

Hắn hôn đến lúc cơ thể cô đều là vết môi thì mới dừng lại. Tầm mắt chuyển dời xuống nơi kín đáo kia. Tay hắn vừa định kéo khóa váy thì "cộc, cộc, cộc" tiếng gõ cửa vang lên. Hắn nhíu mày định tiếp tục nhưng tiếng gõ cửa vẫn không ngừng vang lên.

Hắn đành giúp tiểu bảo bối mặt y phục rồi ra mở cửa. Là cô y tế. Cô đến theo giờ làm việc. Không ngờ trời sáng nhanh như vậy. Sau khi hắn ra mở cửa thì cô cũng trở lại giường nằm. Mặt cô vẫn đỏ như quả cà chín.

Hắn thì lại bình tĩnh như chưa có chuyện gì. Sau khi đưa cô về phòng thì hắn cũng trở lại chuẩn bị cho chuyến trở về của học viên.

Từng nhóm học viên nhanh chóng di chuyển lên xe theo hướng dẫn. Lúc cô đi ngang qua hắn thì thấy hắn nhìn mình chăm chú nhưng không hề nói gì. Cô cũng không dám tiến đến vì sợ bị phát hiện. Làm việc xấu xong đều có tâm thế này sao? Cô thầm thở than. Chuyến xe trở về thành phố nhanh chóng dừng lại. Cô lại trở về với cuộc sống thường ngày. Cuộc sống không có việc lén lút nhìn hắn mỗi ngày nữa. Cô hạ quyết tâm sẽ quên đi hắn. Xem như cuộc gặp gỡ của cô và hắn là có duyên không phận vậy.