Ả Di Băng ngồi khuỵ xuống đất, ả không ngờ lại người ả kêu bằng mẹ hai mươi mấy năm trời lại đối xử với ả như vậy. Gieo tiếng xấu cho mẹ ruột ả, còn muốn ả phải trả thù những người này. Ả nhặt lấy con dao lên, nhưng Ngọc Giao đã thấy và ném con dao đi ra xa, cô sợ ả sẽ làm ra chuyện gì tổn thương đến bản thân nên ngăn cản ả.
- Ngọc Tiên con là chị, còn Ngọc Giao là em. Lúc nào trong lòng ta cũng nhớ đến con, lúc nào cũng mong được gặp lại con dù chỉ một lần rồi ta chết ta cũng cam tâm.
Bà Trương Thiên Tuyết cố nén nước mắt lại nhưng lúc này bà không thể nữa rồi, bà khóc khóc trong sự đau khổ lẫn vui sướng. Đau là vì con gái bà nghi ngờ bà bán nó đi, vui vì đã được gặp lại đứa con gái sau hơn hai mươi năm trời xa cách.
Ngọc Giao cũng ngồi xuống quay qua ôm chầm lấy ả và nói
- Chị, chị về nhà nhé, ba mẹ rất thương chị. Mọi người không trách chị đâu.
Nghe Ngọc Giao nói đến đây, mọi người có mặt lúc đó ai cũng rưng rưng nước mắt. Ả ta cũng khóc và ôm lấy Ngọc Giao nói
- Ngọc Giao, chị sai rồi, chị sai rồi. Chị xin lỗi, chị không đáng làm chị của em.
- Em không trách chị mà.
Hai chị em cứ thế ôm nhau khóc nức nở, hai ông bà Diệp Phúc Trí và Trương Thiên Tuyết cũng nở một nụ cười mãn nguyện trên môi.
Đột nhiên Ngọc Giao ngất xỉu, nãy giờ là do cô kiềm nén cơn đau. Cô mất máu quá nhiều, cô ngã ra trong vòng tay của Ngọc Tiên.
- Ngọc Giao em sao vậy, Ngọc Giao. Ai đó gọi cấp cứu đi nhanh lên. Gọi cấp cứu đi.
Lúc này ả mới hốt hoảng kêu lớn. Trần Gia Kỳ thấy Ngọc Giao bị ngất xỉu hắn hoảng hồn chạy lại bế Ngọc Giao đi, hắn phải đưa cô đến bệnh viện ngay, không thì hắn sẽ ân hận cả đời mất.
Đi xuống dưới xe của KayKi đã đợi sẵn, hắn ôm cô ngồi phía sau, KayKi lái xe. KayKi lái rất nhanh rất chuyên nghiệp, nhưng Trần Gia Kỳ hắn muốn nhanh hơn nữa, hắn ôm Ngọc Giao mà máu thấm ướt cả chiếc sơ mi của cô và ướt luôn cả sơ mi của hắn. Hắn run sợ nói
- Ngọc Giao, em đừng có chuyện gì nhé. Chẳng phải em đã hứa sẽ cho anh chuộc lỗi sao. Em phải cố lên nhé. Ngọc Giao
...----------------...
Đến bệnh viện, hắn ôm cô nhanh chống đưa cô vào phòng cấp cứu. Hắn muốn đi vào nhưng bị bác sĩ đuổi ra ngoài, hắn cứ đi qua đi lại, trong lòng hắn bây giờ như cái lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân vậy.
Một lúc sau thì mọi người cũng đã đến. Trình Hạch Hiên và Trương Tử Hàn đã đi băng bó, KayKi cũng muốn đưa Trần Gia Kỳ đi băng vết thương lại nhưng hắn không chịu, hắn muốn đợi Ngọc Giao.
KayKi đành đi mời cô y tá ra chỗ này để mà băng vết thương cho hắn. Hắn bị đánh đến nỗi áo rách tả tơi, mặt mày lắm lem nhưng vẫn rất phong độ, vẻ đẹp trai sáng ngời của hắn cũng khiến cho cô y tá đó hụt hẫng, nhưng cô vẫn cố gắng kiềm nén lại để làm tốt công việc của mình.
Trình Hạch Hiên và Trương Tử Hàn lúc này đã đi băng bó xong, họ đến chỗ mọi người xem tình hình.
- Trông cậu cũng vẫn còn ngon quá cơ đấy
Trương Tử Hàn nói giọng trêu ghẹo Trần Gia Kỳ. Hắn không quan tâm là mấy vì hiện tại bây giờ hắn chỉ lo cho Ngọc Giao của hắn mà thôi.
Trình Hạch Hiên đi lại vỗ vai hắn và nói
- Cậu đừng lo quá, cậu yên tâm, viện trưởng bệnh viện này tôi quen. Tôi đã nhờ ông ấy tìm bác sĩ giỏi nhất cậu đừng quá lo.
Hắn gượng cười một cái rồi cảm ơn Trình Hạch Hiên.
Diệp Phúc Trí, Trương Thiên Tuyết cùng Ngọc Tiên ngồi bên này cũng sốt ruột không kém hắn
- Ngọc Giao mà có chuyện gì là con ân hận suốt đời.
Ngọc Tiên ngã vào lòng Trương Thiên Tuyết khóc nức nở. Bà cũng nói an ủi cô.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ
2. Chúng Ta Bắt Đầu Lại Nhé
3. Quý Thứ Năm
4. Nhất Niệm Thành Kỳ
=====================================
- Ngọc Tiên sẽ không sao mà, ông trời sẽ giúp Ngọc Tiên vượt qua cửa ải lần này.
Vừa nói xong, ánh đèn màu đỏ trên chữ cấp cứu đã chuyển sang màu xanh. Bác sĩ mở cửa ra và hỏi
- Ai là người nhà của bệnh nhân
- Tôi, tôi là chồng cô ấy
Trần Gia Kỳ hốt hoảng chạy lại khi nghe bác sĩ hỏi.
- Giờ cô ấy sao rồi bác sĩ
- Bệnh nhân mất máu rất nhiều, hiện tại đã qua cơn nguy kịch. Cô ấy bị động thai nhẹ, sau này nhớ phải chăm sóc kỹ. Nếu con lần sau mẹ và bé sẽ không may mắn như lần này đâu.
- Dạ, dạ cảm ơn bác sĩ. Bao giờ thì người nhà được vào thăm vậy bác sĩ.
Trần Gia Kỳ nói.
- Giờ đi làm thủ tục nhập viện, bệnh nhân được chuyển ra phòng bệnh thường rồi có thể gặp. 1 2 tiếng nữa cô ấy sẽ tỉnh lại.
- Dạ cảm ơn bác sĩ.
Ngoại trừ Diệp Phúc Trí, Trương Thiên Tuyết và Trần Gia Kỳ ra thì những người kia đều rất sốc khi biết Ngọc Giao đang mang thai. Ngọc Tiên rất ân hận trong lòng, vì chỉ một chút nữa thôi cô sẽ làm hại đứa em gái cùng đứa cháu của mình rồi. Còn Trình Hạch Hiên, Trương Tử Hàn và KayKi thì thầm nghĩ Trần Gia Kỳ này dám che giấu tin vui này không cho ai biết, thiệt là đáng phạt.
...----------------...
Hơn 2 tiếng sau, tại phường bệnh vip của bệnh viện. Ngọc Giao từ từ mở mắt ra nhìn xung quanh. Cô không biết cô đang ở đâu, cô muốn ngồi dậy nhưng cổ cô đang băng bó cô không ngồi dậy nổi. Nhưng hình như có ai đang nắm tay cô, cô quay qua nhìn thì thấy Trần Gia Kỳ đang ngủ, anh ngủ nhưng vẫn nắm chặt tay cô. Rồi cô nhìn tiếp xung quanh, cô thấy ba mẹ cô đang tựa đầu vào nhau ngủ, bên cạnh còn có Ngọc Tiên cũng đang say giấc. Rồi tiếp đó là Trình Hạch Hiên và Trương Tử Hàn cùng với KayKi tựa đầu vào vai nhau ngủ. Cô khẽ mỉm cười nhưng cổ cô đau nên cô giật tay mình ra khỏi Trần Gia Kỳ. Hắn ta tỉnh dậy nhìn thấy cô đã tỉnh thì không khỏi vui mừng định thông báo cho mọi người biết thì bị cô cản lại. Cô muốn để mọi người ngủ, vì cô thấy đồng hồ bây giờ là 3 giờ sáng.
Trần Gia Kỳ nghe tiếng bụng cô kêu, hắn liền cười nhẹ một cái rồi bấm nút cho chiếc giường kê đầu cô cao lên giống như cô đang ngồi tựa lưng. Hắn lấy hộp cháo đã mua sẵn cho cô lúc nãy, hắn sợ khi tỉnh dậy cô sẽ đói. Rồi hắn đút cháo cho cô ăn, cô cũng ngoan ngoãn ngồi đó cho hắn đút. Ăn hết hộp cháo, hắn lấy nước cho cô uống, rồi hạ giường để cô nằm lại. Cô nhìn hắn, hắn cũng nhìn cô hai người như đang giao tiếp bằng ánh mắt vì sợ người xung quanh sẽ tỉnh giấc. Rồi cô cũng ngủ, hắn nhìn cô rồi thơm lên trán cô chúc cô mau khỏe lại.