Thấy Ngọc Giao bị đánh như vậy mọi người rất xót nhưng không biết làm cách nào để cứu Ngọc Giao được. Lúc này ả Di Băng mới lên tiếng
- Ông bà mò đến tận đây cũng hay thật, tôi chưa gọi mà đã đến vậy thì tôi đỡ mất thời gian hahah
Vừa nói xong ả cười phá lên như đang tận hưởng niềm vui. Lúc này, bà Trương Thiên Tuyết mới lên tiếng
- Ngọc Tiên, ta là mẹ của con. Con chính là đứa con gái thất lạc nhiều năm của ta.
Bà rất xúc động khi tận 24 năm trời mới gặp lại đưa con gái này, bà vừa nói vừa khóc.
- Bà im đi, tôi không phải là Ngọc Tiên. Tôi là Di Băng. Bà đừng giả vờ khóc lóc thảm thương nữa.
Hơ thất lạc à, chứ không phải bà bán tôi cho người khác để lấy số tiền đó chữa bệnh cho đứa con gái còn lại của bà sao.
Ả vừa nói lớn trong giọng điệu đầy sự căm ghét như muốn ăn tươi nuốt sống người đã sinh ra ả vậy. Diệp Phúc Trí lúc này mới nói
- Con à, có phải là có hiểu lầm gì không. Nhà ta làm gì đến nỗi không có tiền mà phải bán đi con cơ chứ.
Nghe Diệp Phúc Trí nói vậy, trong lòng ả có chút lung lay, ả cũng từng nghĩ vậy nhưng mẹ nuôi ả kể với ả như vậy mà. Từ khi nhận biết được thì mẹ nuôi đã kể rằng chính ba mẹ ruột của ả đã bán ả đi, sao bây giờ hai người này lại nói như vậy, suy nghĩ của ả lúc này rất mong lung, ả không biết đâu là thật đâu là giả nữa rồi.
Đột nhiên ả quát lớn
- Ông đừng hồng gạt tôi, chính các người, các người đã đem bán tôi đi.
Vừa nói xong ả lôi Ngọc Giao đứng dậy, dao đưa lên cổ Ngọc Giao và hét lên.
- Tôi muốn các người trả giá bằng mạng sống của con nhỏ này haha
Con dao rất sắt bén, nó đã làm cái cổ trắng ngần của Ngọc Giao chảy ra vài giọt máu, rồi hòa vào thành một dòng máu chảy xuống chiếc áo sơ mi trắng mà cô đang mặc. Ngọc Giao rất sợ, cô chỉ biết kêu cứu
- Ba ơi, mẹ ơi, Gia Kỳ. Ngọc Giao rất sợ.
Gia Kỳ thấy Ngọc Giao bị vậy không chịu đựng được nữa, anh chạy lên đánh nhau với đám người kia, thấy vậy Trương Tử Hàn và Trình Hạch Hiên cũng xông lên. Bên kia đông người và bọn họ cũng có vũ khí nữa nên bên Trần Gia Kỳ nhanh chống bị bọn họ áp đảo. Trần Gia Kỳ, Trương Tử Hàn, Trình Hạch Hiên bị đánh đến nỗi không đứng được, máu chảy ra thấm ướt cả áo của bọn họ, họ nằm la liệt dưới nền nhưng vẫn còn cố chống cự.
- Muốn cứu vợ à Trần Tổng, không dễ vậy đâu. hahah.
Ả như cá gặp nước cứ hống hách hết lần này đến lần nọ.
- Con có thể nào đừng làm hại Ngọc Giao không, con muốn làm gì ta cũng được, chỉ cần con thả Ngọc Giao ra.
Bà Trương Thiên Tuyết nhẹ giọng nói.
- Bà đừng tưởng nói mấy lời như vậy sẽ dụ được tôi.
Ả đáp
- Vậy con cho ta hỏi, mẹ nuôi con là ai. Ai khiến con làm ra chuyện này.
- Bà nghe cho rõ, mẹ nuôi tôi là Thẩm Linh Lan. Bà ấy đã kể tôi nghe tất cả những sự thật về bà. Bà thật ghê tởm. Vì muốn cứu con nhỏ này mà bà đã nỡ lòng nào bán đi tôi.
Vừa nói ả vừa xiết dao vào khiến máu ở cổ Ngọc Giao chảy ra nhiều hơn nữa. Ngọc Giao rất hoảng loạn, cô chỉ biết xin tha và khóc rất đáng thương.
- Mẹ không hề bán con đi, đó không phải là sự thật. Khi hai đứa con vừa chào đời, sức khỏe mẹ không tốt, không thể nào chăm sóc được hai đứa nên mẹ đã để hai đứa ở phòng chăm sóc. Để hai đứa được bác sĩ, y tá chăm sóc thay mẹ. Ngày nào mẹ cũng qua nhìn hai đứa, đến này được về nhà, khi mẹ và ba tụi con qua ẳm hai đứa thì không thấy con đâu. Mẹ chạy khắp nơi hỏi về con, được một y tá nói cho mẹ biết là có người đã ẳm con đi rồi, mẹ như phát điên. Mẹ kêu gào trong tuyệt vọng, mẹ trách ông trời tại sao tàn nhẫn với mẹ như vậy. Tại sao vừa cho mẹ hạnh phúc nhưng rồi cũng cướp hạnh phúc của mẹ đi. Mẹ trở về nhà như người mất trí, lúc nào mẹ cũng nhớ đến con. Rất may là ba con đã động viên an ủi mẹ, mẹ mới có thể sống tiếp và chăm sóc Ngọc Giao đến ngày hôm nay.
Ả Di Băng nghe đến đây, ả không tin được vào tai mình, chính là người mẹ nuôi kia đã bắt cóc ả chứ không phải là mẹ ruột bán cô đi, ả buông con dao ra Ngọc Giao nhìn thấy ả ngơ ngác như vậy, cô không chạy về phía ba mẹ mình mà vẫn tiếp tục đứng cạnh ả. Và cô nói
- Có phải là có uẩn khúc gì không mẹ?
Trương Thiên Tuyết nói tiếp
- Thẩm Linh Lan là người từng kết nghĩa chị em với ta nhưng vì bà ta đã phản bội tổ chức nên tổ chức đã ra lệnh cho ta giết bà ta. Ta không giết là nể tình tỉ muội bấy lâu nay nhưng bà ta lại lấy oán báo ân, bắt đi đứa con gái mới chào đời của ta. Đã vậy bà ta còn gieo cho con ta những tư tưởng xấu về ta, thật không ngờ người ta xem như tỉ muội lại đâm ta một nhát thật đau.
Trương Thiên Tuyết bà cố gắng kiềm chế nước mắt lại và kể ra hết toàn bộ mọi chuyện. Diệp Phúc Trí đứng kế bên vỗ về an ủi bà.