Tại cung Tâm Ngọc, ánh nắng sớm mai dịu dàng len lỏi vào từng góc phòng, trải dài trên từng mảng tường gỗ chạm khắc tinh xảo. Khung cửa sổ rộng mở, nhìn ra không gian ngập tràn hương hoa và tiếng chim hót líu lo. Trên giường, Thanh Vũ nằm yên lặng, khuôn mặt đẹp như ngọc khắc, từng đường nét thanh tú hiện rõ dưới ánh nắng vàng óng, hàng mi dài khẽ rung động, chàng từ từ mở mắt, cảm giác thân thể rã rời, cổ họng đắng chát. Vũ Trung và Lý Kiên, đang đứng gần đó, khi thấy chàng tỉnh lại, cả hai vội chạy đến bên giường.
“Điện hạ! Người tỉnh rồi!” Vũ Trung thốt lên, niềm vui tràn ngập trong giọng nói.
Lý Kiên lo lắng hỏi: “Điện hạ, người thấy trong người thế nào?”
Thanh Vũ đưa mắt nhìn sang, ánh nhìn lờ đờ, yếu ớt.
“Điện hạ, người hãy ăn một chút cho lại sức,”
Vũ Trung nhanh chóng mang đến một bát cháo yến nóng hổi đã được chuẩn bị từ trước, hương thơm ngát lan tỏa khắp gian phòng. Thanh Vũ toàn thân mềm nhũn, da dẻ tái nhợt, chàng cố gắng gượng dậy nhưng đôi tay run run không thể nhấc nổi cơ thể, đành buông tay bất lực.
“Điện hạ để thần giúp người”
Lý Kiên thấy vậy vội vàng đỡ Thanh Vũ dậy, cẩn thận để người tựa vào vai mình. Vũ Trung nhẹ nhàng xúc từng thìa cháo nhỏ đưa vào miệng Thanh Vũ, nhưng khi vừa chạm đến môi, Thanh Vũ bất giác ho sặc sụa.
“Khụ! Khụ! Khụ!” Thanh Vũ khẽ lắc đầu, cổ họng sưng đau không nói được lời nào.
Vũ Trung nài nỉ: “Điện hạ, người hãy cố ăn một chút, lát người còn uống thuốc”
Thanh Vũ nhắm mắt lại, cố gắng lấy lại hơi thở, từng nhịp thở yếu ớt, đứt quãng. Lý Kiên hiểu ý chủ tử muốn nghỉ ngơi, nhẹ nhàng đặt Thanh Vũ nằm trở lại.
Cả hai nhìn chủ tử, không giấu được vẻ mặt đau lòng. Họ không thể ngờ rằng vài giờ trước khi đi dự cung yến, chủ tử vẫn còn khỏe mạnh, tươi tắn, rạng ngời, Vậy mà vài giờ sau khi đến đón người tại Hồ Thủy Nguyệt, chủ tử đã ở trong tình trạng thập tử nhất sinh, cơ thể tái nhợt, toàn thân lạnh ngắt, nhịp thở thoi thóp.
Cả hai cố gắng dò hỏi thái giám, cung nữ có mặt lúc đó, nhưng tất cả đều lảng tránh, lắc đầu nói không biết, giống như là đang che giấu chuyện gì đó. Cả hai đành giấu hiềm nghi trong lòng, tiếp tục ở bên cạnh Thanh Vũ, kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi chàng tỉnh lại.
Một khoảng thời gian trôi qua, trời đã chuyển sang chiều, có tiếng bước chân nhẹ nhàng ngoài cửa, giọng nói quen thuộc của Hàn Thu vang lên:
“Ta vừa xong việc liền qua đây. Điện hạ người vẫn chưa tỉnh ư?”
Lý Kiên trả lời: “Điện hạ sáng nay đã tỉnh lại một chút, giờ người đang nghỉ ngơi.”
“Để ta vào thăm điện hạ”
Cánh cửa khe khẽ mở, Hàn Thu nhanh nhẹn bước vào, đến bên giường, nơi Thanh Vũ vẫn nằm mê man. Đôi mắt chàng nhắm nghiền, gương mặt tiều tụy nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp thanh khiết, tựa như một thiên tiên đang say ngủ. Không kìm lòng được, Hàn Thu khẽ luồn tay vào bên trong chăn, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh giá của Thanh Vũ. Làn da mềm mại nhưng lạnh như băng, làm trái tim Hàn Thu quặn thắt.
Bất giác, Thanh Vũ cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay Hàn Thu truyền đến, chàng từ từ mở mắt. Ánh mắt Thanh Vũ chạm vào ánh mắt Hàn Thu, nơi chứa đựng bao nhiêu lo lắng và tình cảm chân thành. Nhìn thấy Hàn Thu đang nhìn mình đầy thương xót, chàng khẽ mỉm cười.
Hàn Thu nhìn Thanh Vũ mỉm cười, giống như một thiên sứ đang ban phát tình thương yêu, lòng tràn ngập niềm vui:
“Điện hạ, người thấy trong người thế nào! Hôm qua ta chờ người trên bờ, thấy ở hồ rất lộn xộn, ta liền đoán ngay có chuyện không hay, ta đã rất lo cho người”
Thanh Vũ cố gắng mấp máy môi. “Ta đã không sao rồi”
Lúc này, Vũ Trung và Lý Kiên cũng nhanh chóng đi vào, trên tay bê một khay đồ ăn bốc khói thơm nghi ngút. Thái giám Trịnh Đức đứng bên cạnh giọng nói kính cẩn:
“Điện hạ, Hoàng thượng đặc biệt sai ngự thiện phòng chuẩn bị đồ ăn cho người, mong người sớm bình phục”
Khay đồ ăn được đặt lên bàn. Trên khay bày biện đủ các món ăn bổ dưỡng như gà hầm sâm, canh bào ngư vi cá, súp cua hoàng đế, yến chưng táo đỏ hương thơm ngào ngạt khắp gian phòng.
“Mang qua đây, ta sẽ cho điện hạ ăn,” Hàn Thu ra lệnh.
“Không cần đâu, Hàn tướng quân, để tự ta.” Thanh Vũ khẽ cựa mình, chật vật ngồi dậy, nhưng sức lực còn yếu, lại nhanh chóng nằm khuỵu xuống giường.
Hàn Thu liền đỡ Thanh Vũ ngồi dậy tựa lưng vào thành giường.
“Người còn đang yếu không nên vận động nhiều, cứ để ta.” Hàn Thu nói giọng dịu dàng, nhưng cương quyết.
Thanh Vũ nhìn Hàn Thu với ánh mắt bất đắc dĩ, đành phó mặc mọi việc cho chàng. Hàn Thu, vui vẻ ra mặt, cẩn thận múc từng thìa súp nhỏ, nhẹ nhàng thổi cho bớt nóng rồi đưa đến gần miệng Thanh Vũ. Thanh Vũ khó khăn nuốt từng thìa súp ấm áp, cảm thấy dễ chịu hơn. Từ khi đến thế giới này, Hàn Thu có lẽ là người duy nhất luôn biết cách mang đến cho chàng một cảm giác bình yên hiếm có.
“Điện hạ, tối qua sau khi người lên thuyền đã xảy ra chuyện gì?” Hàn Thu hỏi, trong lòng nhiều nghi vấn.
Thanh Vũ giữ tâm trạng bình thản nói: “Là ta bất cẩn ngã xuống hồ.”
Hàn Thu không tin, ánh mắt sắc bén nhìn Thanh Vũ:
"Điện hạ, người bình thường rất cẩn thận, làm sao có thể bất cẩn đến mức ngã xuống hồ?”
Thanh Vũ khẽ lắc đầu: “Chỉ là do ta bất cẩn thôi”
Lý Kiên cũng không kìm được sự nghi ngờ: "Điện hạ, chắc chắn có người dở trò, đang yên đang lành người sao có thể tự ngã”
Thanh Vũ nhìn cả hai, tỏ ý không hài lòng:
“Chuyện này dừng ở đây, từ nay đừng ai nhắc đến”
Hàn Thu và Lý Kiên nhìn nhau, họ hiểu rằng Thanh Vũ không muốn gây thêm rắc rối, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy lo lắng cho an nguy của tứ điện hạ.
Sau khi ăn được vài thìa súp, Thanh Vũ ra hiệu mang đồ ăn ra ngoài. Hàn Thu nhìn chàng ánh mắt như nài nỉ.
“Điện hạ, người hãy ăn thêm chút nữa,”
Thanh Vũ đưa tay lên cổ khẽ lắc đầu: “Cổ họng ta đau, không thể ăn thêm được nữa.”
Chàng hướng ánh mắt sang phía Vũ Trung: "Mang hết ra ngoài đi”
Vũ Trung ngập ngừng tuân lệnh, nhìn Thanh Vũ ánh mắt xót xa, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng cho sức khỏe của chủ tử, nhưng cũng không dám làm trái lệnh của chàng.