Ảnh Đế Xuyên Sách Làm Đệ Nhất Mỹ Nam

Chương 36: Hoàng thượng người sao vậy?




Quân Vân Kỳ đưa bàn tay khẽ vuốt nhẹ khuôn mặt, từng đường nét tinh xảo của Thanh Vũ. Dù đang còn tái nhợt, nhưng vẫn có một mị lực hút hồn, khiến chàng lưu luyến.

Quân Vân Kỳ bần thần một lúc, rồi tự nhủ:

“Ta phải đi thôi, nếu tiếp tục ở lại không biết sẽ còn làm ra những chuyện hoang đường gì nữa?”

Nói rồi, Quân Vân Kỳ dứt khoát đứng dậy, bước nhanh ra khỏi phòng. Trong khi đó, Thanh Vũ vẫn không hề hay biết về tất cả mọi chuyện vừa xảy ra.

Tối hôm đó, Quân Vân Kỳ mang theo tâm trạng rối bời, tìm đến cung Nguyệt Hoa nơi ở của Lý phi với mong muốn quên đi những rung động về Thanh Vũ.

Lý phi là ái thiếp được Quân Vân Kỳ sủng ái. Tên thường gọi là Lý Liên Cơ, nàng có gia thế vô cùng hiển hách, cha là Lý Quốc Công, anh trai là “Phong vân thượng tướng” Lý Phong, các thành viên khác trong gia tộc đều là những công thần nắm giữ các vị trí trọng yếu của triều đình.

Khi đó cung Nguyệt Hoa được Quân Vân Kỳ tu sửa vốn là để lấy lòng người đẹp, từng họa tiết được trang trí vô cùng xa hoa, các đồ dùng được làm từ vật liệu quý giá. Khi Quân Vân Kỳ bước vào, Lý Liên Cơ đã trang điểm lộng lẫy. Đôi môi đỏ thắm, đôi mắt sắc sảo được kẻ viền tinh tế, làn da trắng như tuyết được tôn lên bởi bộ trang phục thêu hoa cầu kỳ. Nàng ân cần tiến đến đón tiếp, mỉm cười dịu dàng, đôi mắt lấp lánh ánh lên sự quyến rũ.

“Bệ hạ, thần thiếp đã chờ người từ lâu,” nàng nói, giọng dịu dàng như tiếng suối.

Khi nàng tiến đến gần, hương hoa ngào ngạt trên người nàng tỏa ra, xộc vào mũi Quân Vân Kỳ. Nhớ đến mùi hương thơm mát, thoang thoảng trên người Thanh Vũ, thật là thư thái dễ chịu, Quân Vân Kỳ cảm thấy có chút khó chịu, nhíu mày nói:

“Hôm nay, hương trên người nàng sao lại nồng đến như vậy?”

Lý Liên Cơ nghe vậy liền cung kính đáp:

“Bệ hạ, mọi khi người rất thích mùi hương trên người thần thiếp, người còn khen thần thiếp thơm” Nói rồi Lý Liên Cơ sà vào lòng Quân Vân Kỳ.

Quân Vân Kỳ ôm Lý Liên Cơ trong lòng, dịu dàng nói:

“Có lẽ hôm nay, Trẫm có chút mệt, mùi hương nồng khiến ta hơi đau đầu.”

Lý Liên Cơ liền hiểu ý đáp:

"Bệ hạ đợi thần thiếp một lát, để thần thiếp đi tắm rồi sẽ vào hầu hạ người”

Nàng nhanh chóng rời đi, bỏ lại phía sau mùi hương hoa thơm ngát. Khi trở lại, Lý Liên Cơ đã thay bộ trang phục mỏng manh, nhẹ nhàng thanh thoát, khuôn mặt trang điểm cầu kỳ vẫn giữ nguyên vẻ quyến rũ. Trên giường, Quân Vân Kỳ bất giác nhớ đến Thanh Vũ, khuôn mặt với đường nét tinh xảo tự nhiên, không son phấn mà vẫn tuyệt mỹ.

Quay sang nhìn khuôn mặt ngập ngụa phấn son của Lý Liên Cơ, bất giác cảm thấy không vừa lòng “Để ngắm thì được nhưng để ân ái thì thật không có tư vị gì. Không hiểu sao, những lần trước ta vẫn có thể cùng với gương mặt này ân ái?” Vân Kỳ trộm nghĩ.

“Đi ngủ rồi, nàng còn trang điểm đậm như vậy làm gì? Nàng hãy rửa sạch mặt đi rồi lại đây với trẫm".

Quân Vân Kỳ lạnh lùng ra lệnh.

Lý Liên Cơ phụng phịu, nhưng không dám trái lời, đành làm theo. Khi nàng rửa sạch mặt rồi trở lại, nhan sắc của nàng vẫn tươi tắn, thanh tú, làn da vẫn hồng hào, nhưng so với đệ nhất mỹ nam như Thanh Vũ thì lại không thể sánh bằng.

Thanh Vũ vốn đường nét đã đẹp tinh xảo, tuyệt mỹ, lại thêm khí chất tài hoa, tâm hồn thiện lương, chẳng có mấy ai sánh bằng, huống hồ một thiếp phi hậu cung ngày ngày chỉ lo tranh sủng, đem hai người đặt cạnh nhau đã thấy ngay sự khập khiễng.

Quân Vân Kỳ thở dài, chán nản, nghĩ thầm trong lòng: “Ái phi đẹp nhất của trẫm mà còn không bằng một phần của Thanh Vũ nữa.”

Quân Vân Kỳ, vẫn còn bị những cảm xúc rung động khi ở bên Thanh Vũ chi phối, giờ chỉ muốn quên hết tất cả những hành động hoang đường khi đó, liền kéo Lý phi vào lòng mình, nâng khuôn mặt yêu kiều của nàng lên, cúi xuống hôn lên môi nàng. Lý Liên Cơ liền nhắm mắt, quàng tay ôm lấy Quân Vân Kỳ, nàng đáp lại nụ hôn một cách nồng nhiệt.

Quân Vân Kỳ mường tượng đến làm môi mềm mại, mát lạnh của Thanh Vũ khi đó thật là ngọt ngào, chàng thèm khát dư vị nụ hôn đó biết bao nhiêu. Quân Vân Kỳ nhìn Lý Phi vẫn còn đang nhắm mắt triền miên tận hưởng, cảm giác có phần vô vị. Chàng bỗng dừng lại, khẽ đẩy Lý Liên Cơ ra.

Lý Liên Cơ cảm nhận được sự khác lạ, nàng nhẹ nhàng hỏi:

“Hoàng thượng! Người làm sao vậy? có chuyện gì khiến người phiền lòng sao?”

Quân Vân Kỳ lắc đầu, giấu đi những suy nghĩ rối bời:

"Không có gì, chỉ là trẫm cảm cảm thấy không được khỏe”

Lý Liên Cơ áp khuôn mặt xinh đẹp vào lồng ngực ấm áp của Quân Vân Kỳ, dịu dàng nói:

“Vậy hoàng thượng hãy để thần thiếp hầu hạ người, khiến người thoải mái”

Lý Liên Cơ đưa bàn tay mềm mại len lỏi vào trong lớp áo của Quân Vân Kỳ, nhẹ nhàng vuốt ve từng thớ thịt rắn chắc của chàng.

Quân Vân Kỳ tâm trạng trống rỗng, khẽ đẩy lý Liên Cơ ra:

“Hôm nay tổ chức đại yến, xảy ra nhiều chuyện, bây giờ trẫm muốn về tẩm cung nghỉ ngơi.”

Nói rồi Quân Vân Kỳ nhanh chóng mặc lại y phục, rời đi, để lại Lý Liên Cơ ngơ ngác nhìn theo, không hiểu bản thân đã làm sai chuyện gì.

Quân Vân Kỳ Trở về Dưỡng Tâm điện, nằm đăm chiêu, hồi tưởng lại dáng vẻ của Thanh Vũ khi được mình chăm sóc. Nhớ lại nụ hôn với hương vị ngọt ngào còn đọng trên môi, bất giác mỉm cười, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng, dáng vẻ thanh khiết của Thanh Vũ hiện ra quấn lấy tâm trí chàng, đưa chàng vào giấc ngủ lúc nào không biết.