Mắt sáng như vớ được vàng, tay đạo sĩ rởm reo lên: “Thảo nào cậu vừa tới tôi đã thấy quen quen. Phen này giàu to rồi, tôi mà bán tin cậu có con riêng…”
Địch Ảnh nổi sùng đấm như trời giáng vào mặt lão. Đạo sĩ rởm chỉ bụm mặt cười chứ chẳng giận: “Hay quá! Siêu sao hành hung người thường. Thế này tôi càng đòi nhiều tiền hơn được đúng không? Năm triệu, giao năm triệu phí bịt miệng đây thì chuyện hôm nay coi như chưa từng phát sinh. Bằng không cậu cứ chờ thân bại danh liệt đi!”
Địch Ảnh lại tức tối giơ nắm đấm, bỗng có con thú trắng tinh từ đâu vọt tới nhảy lên mặt tên đạo trưởng rởm.
Địch Ảnh mừng quýnh: “Bé Ao!”
Đạo trưởng rởm bị tấn công thì ra sức vùng vẫy. Bé Ao lẹ làng nhảy tâng tâng trên đầu lão, làm đạo trưởng tự tát vào mặt mấy lần mà không túm nổi nửa cọng lông đuôi chồn.
“Khốn kiếp! Mày đừng có chạy, chờ đấy rồi tao bắt mày, lột da mày… chờ đấy tao bắt mày… chờ tao…”
Lão cử động chậm dần chậm dần đến khi hoàn toàn ngưng chống cự, ánh mắt đờ đẫn như một người đang tỉnh táo bị ép vào trạng thái thôi miên.
Lăng Tễ xách một bao tải rỗng không chạy tới theo Bé Ao. Thì ra vừa nãy đạo sĩ rởm đã lợi dụng khói mù để bắt Bé Ao vào đó.
“Đây là bùa bình an anh xin đấy hả?” Lăng Tễ có phần giận dữ, “Tôi không tin chị Lộ sẽ giới thiệu kẻ bắt cóc cho anh.”
Địch Ảnh chột dạ toan lấp liếm thì đạo trưởng rởm đã đọc như robot.
“Tôi là chủ tài khoản marketing trên Weibo. Khoa học-kun là tôi, Huyền học-kun cũng là tôi. Tôi chạy song song nhiều tài khoản có quan điểm trái chiều với nhau, thỉnh thoảng tự công kích lẫn nhau để gây sự chú ý. Tôi còn ngầm chào bán hàng cho những người hâm mộ cực kì mê tín nữa. Nhờ sở hữu nhiều tài khoản mà tôi biết bí mật của rất nhiều người, họ tin gì tôi bán nấy nên đều cảm thấy tôi xem bói rất chuẩn…”
Địch Ảnh cảm thấy thật bôi bác cho chỉ số thông minh của mình: “Vậy làm sao ông đoán được là tôi rất giàu?”
“Cậu kể là mình ở biệt thự trên núi, đi mười phút mới đến nhà hàng xóm gần nhất. Người nghèo làm sao sống nổi ở biệt thự kiểu ấy?”
“Thôi được, chuyện đó tạm coi như tôi vô tình tiết lộ. Vậy tướng mạo đẹp trai thì ông đoán kiểu gì?”
“Vốn dĩ tôi chẳng biết cậu đẹp hay xấu, nhưng phần lớn đàn ông được khen đẹp trai đều chủ động công nhận mà.”
Địch Ảnh: “…”
Đạo trưởng rởm vừa nói như người máy, vừa bước ra ngoài quán như cái xác không hồn.
“Tôi sai rồi, bây giờ tôi sẽ xuống núi đầu thú và khai báo hết những việc xấu mình đã làm. Hôm nay tôi chưa từng tới đây và chưa từng trông thấy mấy người…”
Địch Ảnh thấy khí lạnh ập đến sau lưng. Hắn không cần quay lại cũng biết luồng khí ấy từ đâu tới.
“Lăng Tễ, em nghe tôi giải thích đã…”
Lăng Tễ không buồn nghe hắn. Anh dẫn Bé Ao ngoảnh mặt đi thẳng.
Địch Ảnh đuổi theo: “Thật ra chỉ số thông minh của tôi vẫn luôn bình thường. Nếu không vì chuyện này quá lạ lùng thì tôi đâu đến nỗi gặp bệnh vái tứ phương.”
“Từng việc anh làm đều không giống hành động của người có chỉ số thông minh bình thường.”
“Ai gặp kịch bản giống tôi chẳng nghi ngờ thế giới? Em nên biết kể cả em bế đứa trẻ sơ sinh đến và bảo là con em dứt ruột đẻ ra tôi cũng nhận. Trên Tấn Giang có biết bao truyện ẵm con trốn, cưới chạy bầu, trai già hào phú, có kiểu đàn ông làm mẹ nào mà tôi chưa đọc đâu? Có tình huống nào mà tôi chưa biết đến?”
“Trẻ sơ sinh thì anh nhận, còn chồn tuyết thì đáng bị chụp bao tải hay sao?”
“Tôi không hề đút tiền cho tên đạo sĩ rởm đó bắt cóc Bé Ao, tôi chỉ muốn lão phong ấn yêu thuật của hai người thôi! Em cũng thấy Bé Ao vừa rồi đã dùng yêu pháp gì đó khiến tên lừa đảo thú sạch tội lỗi như bị thôi miên. Không khéo em cũng bị thôi miên ấy chứ!”
Bé Ao: “Chít?”
Lăng Tễ nghe hắn già mồm vậy thì giận phì cả cười: “Rõ kì quặc.”
Địch Ảnh liền vặn hỏi như súng liên thanh: “Vậy tôi hỏi em, nơi sinh của em ở đâu? Em lớn lên ở đâu? Em học chín năm giáo dục bắt buộc ở đâu?”
Lăng Tễ cứng họng: “Tôi không muốn cho anh biết.”
“Em không muốn nói hay không trả lời được? Tôi đã điều tra lí lịch của em và biết năm mười sáu tuổi em xuất hiện một cách rất đột ngột, không hề tìm thấy tin tức gì liên quan.”
“Không phải ai cũng trưởng thành dưới ống kính như anh. Tôi không được phép có quyền riêng tư à?”
“Dĩ nhiên là có, nhưng riêng tư và không tồn tại là hai chuyện khác hẳn nhau. Sống mười sáu năm trong thời đại thông tin phát triển thế này phải có bằng chứng gì chứ?”
Lăng Tễ bỗng đứng sững ra nhìn hắn đăm đăm, mắt anh lại đỏ hoe.
Địch Ảnh sợ nhất biểu cảm này của anh. Hắn hốt hoảng nói: “Không phải thế, tôi lại lỡ lời rồi, em đừng khóc.”
Có lẽ cảm thấy tình cảnh chưa đủ thê lương, Bé Ao cũng tự dưng khóc toáng lên thành những tiếng mà đúng ra chồn tuyết không thể khóc được.
“Hu hu… hu hu…”
Người bên trái kẻ bên phải, Địch Ảnh bỗng ngộ ra nỗi khổ của đàn ông trung niên – vợ thì không biết phải dỗ thế nào, con thì khóc la ngằn ngặt.
“… Tôi hiểu rồi.”
“Anh hiểu gì cơ?”
“Bé Ao chính là con ruột của tôi.” Địch Ảnh chụp lấy tay Lăng Tễ, “Rốt cuộc tôi cũng nghĩ thông rồi!”
“…” Lăng Tễ muốn giật ra lắm nhưng vẫn kiên nhẫn để yên, “Anh nghĩ thông chuyện gì mới được chứ?”
Địch Ảnh nghiêm trang đáp: “Em ngẫm thử xem, Bạch nương tử chung sống với Hứa Tiên rồi sinh con ra là giống gì? Rắn ư? Không, con họ là giống người!”
“Chuyện ấy chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ giống loài của đời con vốn theo bố chứ không theo mẹ!
“Em không phải chồn tinh, chính tôi mới là chồn tinh!”
Lăng Tễ: “… Anh cứ nói.”
“Chắc hẳn tôi đã gặp tai nạn thuở bé nên mới quên sạch thân thế và bản lĩnh của mình. Bảo sao chị Lộ thản nhiên đón nhận Bé Ao như thế, rất có thể hồi còn nhỏ tôi dễ thương hệt như Bé Ao vậy.”
Hắn than thở: “Chị Lộ cũng lạ thật, chuyện quan trọng như vậy sao chị ấy không nói sớm cho tôi biết chứ?”
Nước mắt của Lăng Tễ nín ngược vào trong. Anh gỡ từng ngón tay của Địch Ảnh.
“Đồ khùng.”
“Chít!”
“Tôi là Địch Ảnh, sống hai mươi bảy mùa xuân mới biết thân thế mình không đơn giản.”
“Tôi từng tin chắc mình là người và nghi ngờ Lăng Tễ là yêu, nào ngờ mọi chuyện bỗng đảo lộn hết trơn. Rất có thể Lăng Tễ không phải yêu mà tôi cũng chưa hẳn đã là người.”
“Tại sao gia đình phải giấu tôi bí mật lớn như vậy? Làm cách nào mà Lăng Tễ leo trúng con thuyền yêu quái đốt tiền xin giống của tôi? Nhờ sự quật khởi của huyền học hay sự thất thế của khoa học đây?”
“Cứ tưởng truyện này là truyện ảnh đế, ai biết đâu là truyện linh dị.”
Đêm đó, chuỗi từ khóa #Chủ tài khoản marketing nổi tiếng tự thú# lên thẳng top tìm kiếm trên Weibo. Địch Ảnh thấp thỏm lướt mấy lần không thấy tên mình trong thông cáo của cảnh sát mới yên tâm.
Lăng Tễ vừa xuống núi đã ở rịt trong phòng. Địch Ảnh biết lần này mình có lỗi với người ta nên đã vắt óc nghĩ cách đền bù. Cuối cùng, hắn chẳng thấy cách nào hiệu quả hơn đồ ăn cả.
Lăng Tễ ngủ đẫy giấc, tỉnh lại xem đồng hồ thì thấy đã gần giữa trưa.
Vì giận dỗi suốt cả ngày nên anh chưa ăn uống gì, đúng lúc bụng reo ùng ục thì có mùi thịt thơm đậm đà bay vào từ cửa sổ.
Lăng Tễ đi theo mùi thịt thơm ra sân thì thấy nồi sắt hầm ngỗng lại được chưng dụng, không biết đang hầm canh thịt gì.
Bé Ao và mèo mun cũng xúm quanh bếp lò. Chúng bu sát tới độ chỉ cách nửa bước là lửa sém râu.
“Anh nấu món gì đấy?” Lăng Tễ chủ động mở lời, coi như xí xóa vụ việc hoang đường ngày hôm qua.
Địch Ảnh thấy anh đã nguôi giận bèn đùa: “Giờ mới biết thịt dê anh đây nấu không chỉ hấp dẫn mèo hoang mà còn hấp dẫn cả ảnh đế lang thang nữa.”
“Xem ra ở trên núi anh ăn uống tốt nhỉ, còn học nấu được cả thịt dê.” Lăng Tễ xoa bụng theo bản năng, anh đói một lúc lâu rồi nên hơi khó chịu.
“Dê này tôi đặt riêng người ta mổ tươi đây,” Địch Ảnh múc một bát hầm, “Em dậy khéo thật, vừa đúng lúc nấu xong. Lại đây nếm thử đi.”
Lăng Tễ vẫn không muốn lại gần hắn nên chỉ với tay nhận bát đũa từ xa. Vì quá vội vàng ăn thử nên anh suýt nữa đã bỏng miệng.
“Cứ ăn thong thả thôi. Chẳng mấy khi thấy em ăn mạnh dạn thế, coi như tài bếp núc của tôi được công nhận rồi nhé.”
Lăng Tễ nghe hắn nhắc thì thổi nguội thịt rồi mới nhấm nháp từng miếng nhỏ. Ở anh toát lên chất văn nhã như thể mọi khoảnh khắc đều là những thước phim[1].
“Ngon không?” Địch Ảnh hỏi.
Lăng Tễ đáp mà không ngẩng đầu: “Có.”
“Hết giận chưa?”
Lăng Tễ chậm rãi liếc lên như ra hiệu cho hắn tự suy ngẫm, rồi từ từ nhìn xuống để tập trung vào món ăn.
Địch Ảnh trang trọng tuyên bố: “Tôi đã nhận thức rõ sai lầm của mình và xin hứa sau này tuyệt đối không tái phạm. Quan trọng hơn…”
“Tối qua tôi nghĩ kĩ rồi. Yêu quái không thể trông vào mỗi nhan sắc để mê hoặc lòng người mà còn phải có sở trường nữa.”
Lần này Lăng Tễ chẳng buồn lườm hắn thêm: “Anh lại bắt đầu rồi đấy.”
“Tôi sợ em hiểu lầm tôi là hạng yêu quái đốt tiền xin giống thôi, chứ tôi đây vừa có lương tâm lại vừa có trách nhiệm.”
Lăng Tễ: “Mời anh yêu quái có lương tâm và trách nghiệm nghe điện thoại giúp cho.”
Hóa ra điện thoại của Địch Ảnh đã đổ chuông từ nãy, lúc này hắn mới miễn cưỡng mở ra nghe.
“Chị Tinh à, em vẫn đang nghỉ phép chăm vợ đẻ, chị đừng xếp lịch làm cho em nhé.”
“Nghỉ chăm vợ đẻ thì không cần kiếm tiền sữa bột hay sao? Việc chị chọn cho cậu chỉ cần nhận cuộc gọi video là xong mà.”
Địch Ảnh lười biếng mở chế độ rảnh tay rồi vứt điện thoại ra một chỗ: “Lại hỗ trợ cho ma mới nào à?”
“Cậu còn nhớ Tiêu Hồng Thù không?”
“Ai thế chị?”
“Thằng nhóc công ty mình mới lăng-xê, hôm tổng kết năm có chào cậu đó.”
“Em chả có ấn tượng gì sất.”
“Thằng bé ấy thần tượng cậu, sau lúc chào hỏi nó còn biểu diễn một tiết mục bắt chước cậu nữa cơ. Hầy, chị cũng thông cảm nếu cậu không ấn tượng thôi. Dù sao cậu toàn họp nửa buổi đã chạy đi thuê phòng mà.”
“Một lần! Có mỗi một lần! Toàn cái gì mà toàn!” Địch Ảnh thiếu điều bật dậy từ ghế nằm. Hắn chỉ điện thoại lắp bắp thanh minh với Lăng Tễ: “Em đừng nghe chị ấy đặt điều. Đó hoàn toàn là vu khống!”
Lăng Tễ ngoảnh mặt làm như không nghe thấy, nhưng Địch Ảnh trông rõ mười mươi anh đã liếc mắt sang.
Thịt dê trong nồi tự dưng hết cả thơm. Địch Ảnh dứt khoát phải bắt quản lí của mình không được dùng phép nói quá để tránh gây rạn nứt gia đình mới được.
Dụ Tinh Kỷ: “Thôi vào chuyện chính nha.”
“Lần sau mời chị vào thẳng chuyện chính, đừng nói mấy cái không đâu!”
“Tiêu Hồng Thù đang tham gia một chương trình giải trí, có phần yêu cầu chọn một người bạn thân trong giới để gọi video ngay tại trường quay nên công ty muốn cậu hỗ trợ tăng độ nổi tiếng cho nhóc ấy.”
“Tiêu chuẩn bạn thân trong giới thấp đến vậy sao?”
“Cậu lên núi quay phim cũng lâu rồi, giờ nhân cơ hội hâm nóng tên tuổi cũng có lợi. Năm nay chương trình này đang gây sốt, tỉ suất người xem rất cao, cậu chỉ cần nhìn vào điện thoại nói mấy câu là được.”
“Em cần nói những gì?”
“Cứ nói tử tế chút cho đàn em có thể diện.”
“Thế thì trúng sở đoản của em mất rồi.”
Địch Ảnh liếc nhìn Lăng Tễ: “Tại sao không xếp việc này cho Lăng Tễ hả chị? Giờ em ấy là trụ cột của công ty, chắc thừa sức nâng đỡ hạt giống mới chứ?”
Đầu dây bên kia im lặng một thoáng, “Như vậy mới là trúng sở đoản của cậu ấy đó.”
Địch Ảnh và Lăng Tễ: “…” Cãi làm sao được.
Dụ Tinh Kỷ dặn: “Nửa tiếng nữa ekip chương trình sẽ gọi điện cho cậu, đừng quên tút tát lại nhé.”
Địch Ảnh vuốt tóc vuốt tai, biết Lăng Tễ ngồi đối diện không thấy gì liền nói: “Chị cứ phải lo xa, anh đây lúc nào chẳng sẵn sàng lên sóng.”
“Nhớ cho kĩ chỉ mình cậu lên hình thôi đấy, tuyệt đối không được quay cả Lăng Tễ vào.”
“Tại sao thế? Chẳng nhẽ ở nhà bạn thân trong giới của Tiêu Thù Hồng không thể có một người bạn thân khác sao?”
“Là Tiêu Hồng Thù, nhớ đúng tên người ta đi hẵng. Đây là chương trình truyền hình trực tiếp nên cậu đừng gây sự cố gì hộ chị, chị không chữa cháy nổi đâu.”
Ekip chương trình hẹn giờ xong thì gửi lời mời gọi video cho Địch Ảnh.
Điện thoại vừa kết nối liền có bảy tám gương mặt trẻ trung xuất hiện trên màn hình, trong đó người ở chính giữa trông khá quen.
Địch Ảnh trông thấy người mới ngờ ngợ nhớ ra tên tuổi, nhưng hai người cũng chỉ từng gặp gỡ thoáng qua thôi.
Trái lại thì mọi người trong trường quay đang cực kì hào hứng. Hầu hết thí sinh tham gia chương trình tuyển chọn tài năng kiểu này đều là tân binh trong làng giải trí. Với những thí sinh không có bệ đỡ, bạn thân trong giới của họ giỏi lắm là một ngôi sao mới nhú vô danh. Bởi thế mà hiển nhiên địa vị của Địch Ảnh cao chót vót trong dàn khách mời.
Tiêu Hồng Thù cũng không ngờ công ty sắp xếp cho khách quý như Địch Ảnh hỗ trợ mình. Lúc đầu nghe tên cậu còn tưởng mình lầm, phải hỏi đi hỏi lại mới dám tin là Địch Ảnh. Thành thử lúc nói chuyện cậu ta cũng hơi hồi hộp, “Chào thầy, thầy Địch. Em là Tiêu Hồng Thù ạ.”
Không riêng gì cậu, mấy thanh niên đứng sau cũng dè dặt thấy rõ.
Địch Ảnh không mỉm cười mà tỏ ra rất ngầu theo đúng hình tượng trước ống kính của hắn.
“Tôi có nhớ cậu, đợt tổng kết năm của công ty cậu đã bắt chước vai diễn của tôi đúng không.”
Tiêu Hồng Thù kích động gật đầu như mổ thóc: “Vâng vâng vâng vâng vâng.”
Địch Ảnh nhìn gương mặt còn búng ra sữa trong màn hình, thầm nghĩ: “Bắt chước vai gì không biết? Bố bỉm mười bảy tuổi à?”
“Diễn khá lắm, tương lai có triển vọng.”
Tiêu Hồng Thù nhận được tám chữ ngợi khen này của Tam Kim ảnh đế thì hạnh phúc như trên mây. Các thí sinh khác cũng ghen tị nổ mắt với cậu.
Đây là lần đầu tiên Địch Ảnh xuất hiện trước công chúng sau mười tháng ở ẩn trên núi cao. Người hâm mộ ngày ngóng đêm trông lập tức loan báo cho nhau, khiến số người theo dõi chương trình tăng gấp đối chỉ trong vòng nửa phút.
So với khách mời của các thí sinh khác, Địch Ảnh không tỏ thái độ quá vồn vã. Số từ hắn nói chỉ đếm được trên đầu ngón tay, thế nhưng hội Mê Ảnh[2] chẳng lạ gì bởi xưa nay Địch Ảnh tiếc chữ như vàng trước ống kính, chỉ vài từ hắn nói cũng được tôn thờ như kinh thánh. Nếu chẳng may có hôm nào Địch Ảnh đột ngột lắm lời thì bọn họ chỉ còn nước hoài nghi thần tượng của mình bị vong nhập.
Tiêu Hồng Thù lắp bắp cảm ơn và đổi luôn xưng hô từ “thầy Địch” thành “anh Địch Ảnh”.
Trong suốt cuộc gọi Địch Ảnh cũng không ngồi chơi xơi nước. Hắn lựa từng bé thịt tươi má phấn mặt ngọc để so nhan sắc với người đang chuyên tâm ăn thịt ngồi đối diện mình. Sau rốt, hắn kết luận rằng may mà Lăng Tễ không tham gia chương trình tuyển tú kiểu này, bằng không tất cả mọi người đều phải làm nền cho anh mất.
Cuối cùng Lăng Tễ cũng chịu ngẩng lên nhìn hắn. Địch Ảnh đọc rõ trong mắt anh câu: “Tập trung lên sóng đi, ngó tôi làm cái gì?”
Địch Ảnh tiếc rẻ thu ánh nhìn, chợt thấy Tiêu Hồng Thù lúng túng chỉ vào camera.
“Anh Địch Ảnh ơi, anh có nuôi thú cưng à?”
“… Hả?”
“Vừa nãy, vừa nãy hình như có bóng đen vụt qua lưng anh đó.”
“…”
[1] Câu này mình không chắc nghĩa là Lăng Tễ nhã nhặn như đang ghi hình mọi lúc, hay kiểu mọi khoảnh khắc anh đều đẹp như những thước phim. “那股斯斯文文的气质, 就像随时随刻被摄像机锁定一样.”]
[2] Gốc: Ảnh Mị, chỉ fan Địch Ảnh.