Ảnh Đế Lạnh Lùng Sinh Chồn Cho Tôi

Chương 10




Con mèo mun nhảy phóc xuống từ bờ tường, Bé Ao là chồn tuyết non không sợ mèo nên ngây thơ ùa tới ngay. Thú họ mèo vốn là những sát thủ tí hon khét tiếng, Lăng Tễ thấy con chạy đi thì sốt ruột đứng lên nhưng bị Địch Ảnh giữ lại.

“Em đừng quýnh, cứ quan sát xem sao.”

Hai con thú hít ngửi nhau một hồi, biết chắc đôi bên không có ý thù địch thì mặc chuyện khác loài mà nô đùa hớn hở.

Địch Ảnh: “Ở đây thiên nhiên tươi tốt nên rất hay có động vật hoang dã xuất hiện, ví dụ như sóc, ếch, thậm chí cả rắn. Vật nuôi trong nhà như mèo chính ra khá hiếm, chắc con này là thú cưng của nhà hàng xóm chạy ra đường chơi đây. Loại này nhát cáy, có cho chuột cũng chẳng dám vồ.”

Lăng Tễ có vẻ xuôi xuôi nhưng vẫn chưa yên tâm hẳn.

“Ở đây có cả rắn ư?”

Địch Ảnh đang định trả lời bỗng nảy ra một suy nghĩ – có lẽ nào Lăng Tễ là yêu quái cao cấp hơn không?

Một chén rượu hùng hoàng hạ gục Bạch nương tử tu luyện một ngàn tám trăm năm; còn với Lăng Tễ tu luyện tám ngàn một trăm năm, chín mươi chín viên socola chỉ nhét vừa kẽ răng em ấy.

Chồn không chỉ có mỗi một điểm yếu là socola, chúng còn có thiên địch là cú mèo và rắn nữa. Nếu mượn loài thiên địch để dọa Lăng Tễ, liệu em ấy có hoảng sợ hiện nguyên hình không?

Vừa hay trong sân nhà Địch Ảnh lại có một con rắn, dĩ nhiên không phải rắn sống mà là tiêu bản bạn hắn rước từ châu Phi về.

Tiêu bản này được chế tạo từ bộ da lột của một loài rắn độc vô cùng quý hiếm. Đây là món hàng mĩ nghệ chỉ độc một nghệ nhân trong bộ lạc chế tác nổi vì những người khác đều đã thiệt mạng bởi nọc độc.

Người bạn tặng tiêu bản cho hắn là một nhà sản xuất phim giàu nứt vách. Mặc cho ông bạn hết lời ngợi ca sự quý báu đắt đỏ của món đồ, Địch Ảnh đã máu lạnh vứt thẳng tiêu bản ra sân chỉ vì nom nó giống thật quá, lần nào tình cờ trông thấy hắn cũng sợ đến nỗi giật bắn mình.

Bé Ao và mèo mun đang đuổi nhau chạy khắp sân, cứ đà này chẳng mấy chốc mà con rắn trong bụi cỏ sẽ lộ ra.

Hắn vừa chớm nghĩ vậy, Bé Ao đã hoảng hốt rít liên hồi rồi chạy quáng quàng tìm chỗ trốn. Mèo mun cũng vọt lên bờ tường mất hút luôn.

Té ra loài rắn mới là thiên địch mà bộ gien chồn tuyết ghi nhớ. Chồn tuyết non chưa chắc đã sợ mèo nhưng chắc chắn là sợ rắn.

“Bé Ao làm sao thế?” Lăng Tễ lập tức buông bát, “Con bị mèo cào à?”

“Chít chít chít chít, chít chít chít chít chít!” Bộ lông trắng của Bé Ao dựng hết lên, đôi mắt đen láy hạt đỗ nhìn lom lom vào bụi cỏ đằng xa.

Địch Ảnh cũng giả vờ căng thẳng: “Lí nào vừa nhắc đến rắn thì rắn mò tới liền?”

Lăng Tễ cảnh giác: “Ở chỗ nào cơ?”

Địch Ảnh lựa theo đó chỉ luôn: “Hình như tôi thấy chỗ kia có bóng rắn hay sao ấy. Chính chỗ đó!”

Bé Ao: “Chít chít chít chít!”

Địch Ảnh đứng chắn trước mặt Lăng Tễ: “Em dẫn Bé Ao vào nhà mau, để tôi ra…”

Lăng Tễ xách con dao phay đi vòng qua người Địch Ảnh, nhắm chuẩn rồi phóng dao trúng bụi cỏ làm đầu rắn rơi bộp xuống.

Địch Ảnh: “…”

“Không sao,” Lăng Tễ dỗ dành Bé Ao bám trên vai, “Rắn chết rồi, con đừng sợ nữa nhé.” Bé Ao chưa hoàn hồn vẫn bấu cổ áo anh: “Chít chít.”

“…” Địch Ảnh cúi người câm nín nhặt đầu rắn lên.

Lăng Tễ phi dao chém ngay chỗ bảy tấc trên mình rắn. Rõ ràng rắn không thể là thiên địch của em ấy được, em ấy là thiên địch của rắn thì may ra!

“Đao pháp của thiếu hiệp thật cao cường!”

Địch Ảnh chân thành cảm thán.

“Người hâm mộ có biết em giỏi võ vậy không?” Nếu họ biết chắc Lăng Tễ khỏi sợ lũ cuồng bám đuôi quấy rối.

Lúc này Lăng Tễ cũng để ý thấy sự bất thường của cái đầu rắn trên tay Địch Ảnh. Rắn gì chém đứt mình lại lòi dây kẽm thế kia?

“Con này có phải rắn đâu. Nó là cái gì vậy?”

“Trông có vẻ giống tiêu bản.”

“Sao trong sân nhà anh lại có tiêu bản rắn độc?”

“Tôi không biết, chắc là đứa bạn đểu nào bày ở đó nhân lúc tôi vắng nhà để hù dọa đây.”

Địch Ảnh thản nhiên đổ điêu cho ông bạn.

Thoáng nghe tiếng Lăng Tễ thở dài, hắn bèn hỏi: “Sao em có vẻ tiếc nuối thế?”

“Nghe đồn thịt rắn cũng khá ngon.”

“…” Địch Ảnh: “Lần sau, lần sau tôi sẽ bảo bạn đổi thành rắn thật.”

Bé Ao sau khi ăn no, chơi mệt và hết sợ rồi thì bắt đầu buồn ngủ, cái đầu nhỏ gật gà gật gù.

Lăng Tễ: “Thôi muộn rồi, tôi bế Bé Ao về ngủ đây.”

Địch Ảnh tranh thủ mở tài khoản phụ trên Weibo ra.

>> Chú Cá Súng Vàng Không Gục Ngã: Tôi tuyệt vọng với huyền học rồi. Vợ tôi chẳng những bách độc bất xâm mà còn chém chết cả thiên địch.

>> Huyền học kun: Xem ra đạo hạnh không xoàng tí nào~!

>> Chú Cá Súng Vàng Không Gục Ngã: Tất cả hi vọng đã vụt tắt, đời tôi giờ chỉ còn nước đi tu.

>> Huyền học kun: Đừng bỏ cuộc sớm vậy chứ. Tôi quen bậc thầy này cao tay lắm, cậu hãy thỉnh giáo người ấy, khéo là còn cơ may~!

Địch Ảnh lấy số ông thầy tài ba mà lòng ngổn ngang cảm xúc: Mới hôm trước hắn còn là thanh niên tôn thờ chủ nghĩa khoa học, ngờ đâu sang hôm sau đã lâm vào cảnh ngộ phải mời thầy phép giải đáp nghi vấn của mình.

Hắn ngậm ngùi gọi điện: “Xin chào, cho hỏi có phải đạo trưởng Đồ đấy không?”

Giọng đạo trưởng nghe mới an lòng làm sao: “Duyên chủ chớ dài lời, cứ đưa bát tự đây để bần đạo xem cho một quẻ.”

Địch Ảnh đọc bát tự cho ông ta. Lát sau đạo trưởng nói, “Duyên chủ đang phiền não về chuyện gia đình phải không?”

“Dạ phải.”

“Nỗi lo này không xuất phát từ tình thân hay tình bạn, mà liên quan đến tình yêu nhỉ?”

“Nói vậy cũng đúng.”

“Bần đạo cảm thấy có luồng yêu khí cực mạnh vây quanh duyên chủ,” đạo trưởng bắt đầu đọc một tràng thần chú Địch Ảnh nghe chẳng hiểu gì, “Thật ghê gớm!… Oái!”

Địch Ảnh nghe lão rên hự một tiếng thì lo lắng hỏi dồn: “Đạo trưởng! Đạo trưởng không sao chứ?”

Đạo trưởng thều thào đáp: “Không sao, hình như tôi bị yêu khí cắn ngược rồi.”

Địch Ảnh thất kinh: “Vợ tôi lợi hại thế ư? Gần biết phi dao, xa biết phi khí nữa hả?”

“Dám hỏi duyên chủ có phải người nhiều của nả, tướng mạo lại xuất chúng không?”

“Biết nói sao bây giờ nhỉ, nếu tôi khiêm tốn thì e sự thiếu trung thực ấy sẽ làm sai lệch phán đoán của đạo trưởng mất.”

“Vậy thì đúng rồi, có một loài yêu quái chuyên bám vào những người gien trội, gia cảnh giàu có để mượn giống nuôi dưỡng đời con.”Địch Ảnh trố mắt: “Chuyện đốt tiền xin giống[1] ấy ở loài người thường do nhà gái bỏ vốn mà. Yêu quái làm thế không lỗ hả?”

Đạo trưởng: “Tóm lại con yêu này khá mạnh, phải diệt trừ tận nơi!”

“Ấy đừng diệt, vợ tôi không phải yêu quái hại người.”

“Không muốn giết yêu thì anh tìm tôi làm gì?” Đạo trưởng có vẻ bực mình.

Địch Ảnh vội giải thích: “Đạo trưởng có phương pháp nào phong ấn yêu khí, biến vợ con tôi trở thành người thường và thú cưng để chung sống với tôi được không?”

Đạo trưởng im lặng hồi lâu mới đáp, “Không ngờ duyên chủ đây là bậc trượng phu trọng tình trọng nghĩa. Đúng là có cách đấy, nhưng cách này rất phức tạp nên phải tính thêm tiền.”

“Miễn sao cả nhà tôi được sum vầy thì tiền nong là chuyện nhỏ.”

“Tốt lắm, nếu lệnh lang đã không phải người, vậy bần đạo sẽ đóng giả bác sĩ thú y lấy cớ khám sức khỏe để tiện bắt yêu quái.”

“… Chẳng giấu gì đạo trưởng, phương pháp này hơi lỗi thời nên rất dễ lộ. Chi bằng đạo trưởng hãy cho địa chỉ và lựa ngày để chúng tôi đến thăm viếng tận nơi.”

“Cũng được, vậy đến ngày x giờ x duyên chủ hãy dẫn phu nhân và lệnh lang lên quán x núi x…”



Gió êm nắng ấm, trời quang vạn dặm, gia đình ba người của Địch Ảnh vui vẻ bước trên con đường mòn lên núi.

Địch Ảnh chuẩn bị đầy đủ mũ trùm, kính râm, khẩu trang để che giấu thân phận, nhưng lên đến nơi hắn mới biết đây là một quả núi hoang, người đi đường còn thưa thớt hơn cả gà rừng, thế là hắn thỏa mái tháo khẩu trang hít thở không khí trong lành.

Bé Ao nằm trong mũ áo thư thái hưởng thụ chiếc xe “căng hải” này.

Địch Ảnh phấn chấn lắm: “Này Lăng Tễ, em thấy chúng mình có giống bố dẫn con đi chơi không?”

Lăng Tễ tự động làm ngơ câu hỏi: “Anh bảo phải lên đạo quán xin bùa bình an cho Bé Ao. Tôi không ngờ anh lại tin chuyện bùa ngải ấy.”

“Là chị Lộ bảo thế! Chị Lộ bảo núi này có đạo quán rất thiêng nên nằng nặc bắt tôi dẫn Bé Ao lên cầu phúc.”

Địch Ảnh phải lôi mẹ ra để Lăng Tễ không từ chối được.

“Nếu quả là linh thiêng như thế thì sao mình đi nãy giờ chẳng thấy bóng hương khách nào?” Lăng Tễ nói đúng trọng tâm.

“Thế chẳng tốt hay sao? Đỡ bị người ta nhận ra mặt.”

Họ vừa ngoặt vào một lối thì thấy ngay một đạo quán cũ kỹ không ai tu sửa.

“Đến rồi, hình như là chỗ này đây.”

Ánh mắt Lăng Tễ đầy nghi ngại: “Anh có chắc là chỗ này không? Nhìn như bỏ hoang lâu lắm rồi ấy.”

“Em chưa nghe đạo quán càng lâu đời thì đạo thuật càng mạnh à?”

“Tôi nhớ anh kiên định với chủ nghĩa vô thần lắm cơ mà. Anh thay đổi từ bao giờ thế?”

“Từ giây phút em bế Bé Ao đến cửa thì tôi đã không còn là con người trước đây. Tín ngưỡng của tôi bây giờ trải từ thiên đình xuống địa phủ, chín trời ba cõi thần phật yêu ma gì tôi cũng tin.”

“Phạm vi tín ngưỡng của anh cũng bao la thật.”

“Còn em bao giờ mới định bái thiên địa cùng tôi đây?”

Lăng Tễ đảo mắt nhìn quanh xem có vũ khí nào vừa tay không.

Địch Ảnh rõ bản lĩnh của anh nên vội vàng thanh minh: “Ý tôi là bái phật! Coi em kìa, suy nghĩ không thành kính chút nào sất.”

Hắn đẩy cánh cửa gỗ lỏng lẻo như sắp đổ rồi bước qua bậu cửa rêu phong. Giữa khoảnh sân lát đá xanh có một đạo trưởng râu dài đang quét tước.

Mắt Địch Ảnh bừng sáng: “Đạo sĩ quét sân không phải dạng thường đâu, giờ em đã tin chưa?”

Đạo trưởng nghe thấy tiếng thì quay lại hỏi: “Hai vị duyên chủ lên núi xin bùa bình an phải không?”

Địch Ảnh đắc ý nói với Lăng Tễ: “Em thấy đạo trưởng thiêng chưa? Tôi chưa nói ý định của chúng ta mà ông ấy đã đoán ra rồi!”

“Có thật thế không?”

Trông Lăng Tễ vẫn lạnh nhạt như mọi khi. Nếu phải tìm bằng được một cảm xúc ẩn giấu trong đôi mắt như đầm băng nghìn năm của anh thì chỉ có sự hoài nghi dành cho Địch Ảnh.

Thấy Lăng Tễ không hề nao núng, Địch Ảnh bắt đầu lo ngay ngáy. Nếu đạo hạnh của em ấy thâm sâu đến mức đạo trưởng cũng không địch nổi thì phải làm sao? Nếu em ấy biết mình mời đạo sĩ về phong ấn yêu pháp, liệu có giận quá nuốt chửng mình không?

Đạo trưởng săm soi hai người trước mặt: “Xin hỏi ai là người muốn thỉnh cầu bần đạo?”

Địch Ảnh bước tới, ngoảnh sang nháy mắt với Lăng Tễ nhưng quên béng là mình còn đeo kính râm.

“Đạo trưởng, tôi là người muốn xin bùa bình an cho em bé đây.”

Đạo trưởng lúng túng nhìn hắn: “Để xin bùa bình an cho trẻ sơ sinh phải cần cả bố và mẹ cùng đến mới ứng nghiệm.”

“Phải, cho nên cả nhà chúng tôi mới cùng đến đây, đảm bảo cực kì thành tâm.”

Đạo trưởng nhìn hai người rồi quyết định gạt sự thể trái lẽ thường này sang một bên, cúi đầu ngó nghiêng trên mặt đất.

“Đứa bé ấy đâu rồi?”

Từ dưới mũ trùm của Địch Ảnh, Bé Ao ló ra nghiêng đầu quan sát đạo trưởng, nom mới dễ thương làm sao.

“Chít.”

“Cậu gọi đây là chó à?” Đạo trưởng buột miệng thốt lên.

Địch Ảnh sinh nghi, kéo đạo trưởng quay ra thì thào: “Lúc gọi điện cho đạo trưởng hình như tôi đâu có nói rằng con tôi là chó.”

“… Bần đạo nhìn qua kính chiếu yêu thấy nguyên hình yêu quái, chắc là chồn với chó hơi giống nhau nên nhìn lầm ấy mà.”

“Ra thế…”

Đạo trưởng: “Nếu gia đình đã đến đông đủ thì bần đạo xin lập pháp đàn để cầu bình an cho lệnh lang.”

Lão cầm kiếm gỗ đào tay trái, cầm chuông đồng tay phải, đi vòng quanh Bé Ao lẩm nhẩm thần chú.

Bé Ao ngồi một mình ở tâm vòng tròn, ngây thơ xoay đầu nhìn theo hướng di chuyển của đạo trưởng.

Lăng Tễ và Địch Ảnh đứng ngoài vòng tròn, càng xem càng cảm thấy kì quặc.

“Anh gọi cái này là xin bùa bình an ư? Trông cứ như lên đồng ý.”

Địch Ảnh cũng nghi nhưng vẫn nói cứng: “Chắc đây là đạo thuật bí truyền của người ta, tạm thời mình đừng quy chụp bừa bãi.”

Đạo trưởng niệm thần chú càng lúc càng nhanh, càng lúc càng vang. Đến lúc cao trào đột nhiên lão vung nắm bột, sau mấy tiếng nổ lụp bụp thì khói mù bỗng giăng ra bít hết cả tầm mắt mọi người.

Dần dần khói cũng tan đi để lại mùi lưu huỳnh thoang thoảng. Ai ở đâu vẫn nguyên tại đó, chỉ riêng Bé Ao biến mất tăm hơi.

Lăng Tễ phát hoảng: “Bé Ao đâu? Ông giấu Bé Ao đi đâu rồi?”

Đạo trưởng thu kiếm hít thở: “Đừng hốt hoảng, chắc nó sợ tiếng nổ quá to nên trốn mất rồi.”

Lăng Tễ không nói không rằng bổ đi tìm ngay. Địch Ảnh vội vàng đuổi theo thì bị đạo trưởng níu chặt lấy.

“Bần đạo đã lo liệu êm thấm việc duyên chủ cần, mời cậu thanh toán tiền làm phép rỗi hẵng đi. Duyên chủ sẽ không nuốt lời chứ?”

Địch Ảnh tức lồng lộn: “Êm đâu mà êm, ông lo liệu êm thấm chỗ nào? Tôi chỉ nhờ ông phong ấn yêu lực cả hai để mọi người thấy họ như người thường, như chồn thường thay vì bị mê hoặc. Tôi có bảo ông làm nó biến mất đâu!”

Đạo trưởng vặc lại: “Tôi cứ tưởng cậu chỉ ngu thôi, ai ngờ cậu ác gớm. Điều tôi làm chẳng phải quá vừa ý kẻ tàn nhẫn như cậu rồi hay sao?”

Địch Ảnh thấy vô lí hết sức: “Rốt cuộc ông đang nói cái gì vậy hả?”

“Con chồn tuyết kia trông rõ mười mươi là con đẻ của cậu, thế mà cậu không những chối bỏ lại còn giả vờ lên mạng cầu cứu. Thôi cũng chả sao, may cho cậu gặp phải tôi đây. Âm dương đạo hay hắc đạo tôi đều đi tuốt, trừ được yêu thì cũng diệt được chồn. Cậu cứ trả tiền tôi sẽ vứt con chồn đó vào núi sâu ngay, sống nổi hay không phải trông chờ vào vận may của nó.”

Địch Ảnh túm vạt cổ áo bào đạo sĩ: “Ông giấu con trai tôi đi đâu rồi?”

Đạo trưởng nhe hàm răng vàng khè cười hềnh hệch nham hiểm: “Giờ cậu lại nhận con hử?”

Địch Ảnh điên tiết giằng mạnh một cái làm đứt toạc nửa chòm râu muối tiêu.

“… Ông là đạo sĩ rởm à?”

Đạo trưởng thấy lộ tẩy liền giãy sống giãy chết, hai cánh tay lão quơ quào văng cả kính râm của Địch Ảnh.

“Tôi chỉ cầm tiền trừ vạ hộ khách hàng thôi nhé. Ngữ trai tồi chơi bời đến lúc có con thì chối đây đẩy như cậu tôi gặp đầy… Ủa khoan!”

Đột nhiên tên thầy rởm nhìn chăm chằm vào mặt Địch Ảnh: “Tôi biết vì sao cậu sốt ruột muốn bỏ con rồi, cậu chính là tay siêu sao gì đó đây mà! Cậu có con riêng!”