Chuyện này bắt đầu từ đầu năm lớp 10, vài tuần đầu chỉ có một mình Quách Thiên Thành chăm chỉ đến thư viện đóng quân, anh xem nơi đó là nhà, những tiết tự học đều chạy ra ấy ngồi ôn bài một mình. Vài lần sau đột nhiên xuất hiện một bóng dáng bon chen với anh, đó là Nhậm Tuân.
Anh vốn cũng không để ý đến mấy cái hạng vô danh như cậu, nhưng nhìn thái độ học tập cầu tiến và điên cuồng của cậu, cộng thêm vài lần vô tình hay cố ý tỏ ra trùng hợp của cậu… Quách Thiên Thành đút kết ra được Nhậm Tuân đang cố tình diễn cho anh xem.
Cho đến khi thông báo kết quả cuối kỳ cho thấy Nhậm Tuân được chuyển lên lớp anh, anh mới dám chắc chắn suy nghĩ của mình là đúng!
Hẳn là cậu ta thích mình nên mới dùng vẻ đẹp tri thức để hấp dẫn mình!
Biết tin cả lớp đang muốn ra oai phủ đầu cậu, anh liền chặn đường nhắc nhở, đại loại không thể để người thích mình bị kẻ khác bắt nạt. Quay về thực tại, Quách Thiên Thành nửa cười nửa không nhìn cậu như thể muốn nói ‘dễ gì qua mắt tôi’ vậy.
Trong lòng Nhậm Tuân vang lên mấy tiếng lộp bộp, Quách Thiên Thành này đang tự bổ não thành cái dạng gì vậy? Kiếp này rõ ràng cậu cật lực tránh xa anh hết sức, vậy mà rơi vào mắt anh lại giống như cậu đang âm mưu câu dẫn…
“Tôi đến thư viện sớm là để chiếm chỗ tốt, tôi mượn sách 101 câu hóa nâng cao là do tôi rất thích môn này, còn nữa, tôi nhìn cậu lúc nào? Tôi né tránh cậu là vì cậu quá giỏi khiến tôi ghen tị đó! Ngoại trừ biết cậu là học bá vang danh toàn trường ra thì tôi chẳng quen cậu, lý do nào khiến cậu nghĩ là tôi đang cố tình diễn cho cậu xem?”
Nhậm Tuân đáp trả một tràng, ban đầu cậu khá hả hê vì làm cho Quách Thiên Thành xấu hổ mà bẽ mặt. Nhớ lại kiếp trước anh không ít lần ‘hố’ cậu như vậy. Nhưng dần dà sắc mặt hắn chuyển đen làm cậu không dám nói nữa.
Anh cuối cùng cũng buông tay cậu ra, biểu cảm vừa mất mát vừa như tỉnh ngộ. Cái tát oan nghiệt này giống như sỉ nhục mười lăm năm cuộc đời đầy tự cao của anh vậy.
Nhậm Tuân nhặt cây bút rơi dưới đất đặt lên trên bàn cho anh, còn mình thì đeo ba lô lên vai, hình bóng thiếu niên chậm rãi hòa vào dòng người bên ngoài cửa sổ phòng học.
Quách Thiên Thành bộc phát cáu kỉnh, đem cây bút mà Nhậm Tuân vừa chạm qua ném thẳng vào trong sọt rác.
***
Một tuần học trôi qua khá yên bình, kể từ ngày cậu ngửa bài với họ Quách kia thì anh không thèm để mắt đến cậu nữa, thậm chí lúc bực bội còn hùa với nhóm Điềm Tranh gây khó dễ cậu.
Trong thâm tâm Nhậm Tuân bấy giờ nở nụ cười viên mãn, đây mới đúng là Quách Thiên Thành mà cậu biết chứ. Lần trước anh bị chập mạch nên mới nói mấy lời dễ gây hiểu lầm như vậy, làm cậu một phen nhìn thấy hoa nở mà ngỡ xuân về. May mắn Nhậm Tuân có đủ tỉnh táo!
Ngày hôm nay ở lớp có một bài tập cực kỳ khó không ai xung phong, thầy dạy hóa liền cao giọng nói: “Dạng này đã học rồi đấy các anh chị à! Chỉ có chưa ôn bài mới không biết làm thôi!”
Ông đem thước kẻ gõ gõ lên bảng: “Nếu không ai xung phong vậy thì hai nhóm cử đại diện lên bảng làm đi.”
Nhất thời bả vai của đám học sinh rũ xuống vì trút được gánh nặng. Câu này có nghĩa là người giỏi nhất hai nhóm sẽ lên gánh team, họ không cần phải làm nữa. Nhóm A đều trông đợi nhìn về phía Quách Thiên Thành, anh nghiêng đầu chỉnh lại cổ áo phô ra một cỗ mị lực, thong dong bước lên trên bục giảng.
Đủ soái chưa, đủ ngầu chưa? Tất nhiên là đủ, chính họ Quách tự nhắm mắt ca tụng mình như thế. Trong đầu thiếu điều đã nở hoa.
Lần này hắn nhất định phải dạy dỗ tên Trương Triều Vỹ kia một trận ra trò, đánh trả hắn ta về vị trí vốn thuộc về hắn. Không nói dối gì ai, nhìn bộ dạng trốn tránh của Nhậm Tuân đối với mình, Quách Thiên Thành mặc định rằng Trương Triều Vỹ đã nói xấu về anh với cậu.
Nhóm B không ngoài dự liệu đều nhìn về phía Trương Triều Vỹ. Tuy nhiên hắn không đứng dậy như dự liệu mà âm dương quái khí nở nụ cười, ghé đến bên tai Nhậm Tuân nói: “Đây là cơ hội tốt để tôi xem thành ý của cậu, bước lên đi.”
Nắm tay của Nhậm Tuân siết chặt lại dưới gầm bàn… Không phải vì hận sự lưu manh của bạn cùng bàn, mà là cậu không biết làm bài này!
Cho đến khi cậu đứng trên bục sánh vai với Quách Thiên Thành, anh mới nghiến răng nghiến lợi mắng một câu: “Vô sỉ!”
Ở bên dưới mọi người đều đưa mắt xem kịch hay. Một học bá luôn đứng top 1 toàn khối đấu với một học sinh giỏi từ lớp cá biệt chuyển lên, sự đối nghịch giống như trò khôi hài, dù Quách Thiên Thành thắng hay bại cũng biến thành trò cười trong mắt quần chúng.
Nếu thắng thì thế nào, thắng một kẻ học dở thì có gì vẻ vang. Còn nếu thua thì khỏi cần nói, mặt mũi vứt đâu cho kịp đây?
Chiêu này của Trương Triều Vỹ phải nói là đủ thâm độc.
Ở bên dưới, Điềm Tranh không thể cười nổi, cậu ta liếc xéo Trương Triều Vỹ bằng một ánh mắt chứa đầy cảnh cáo.