Ở bên này, Nhậm Tuân tuy cúi đầu lật sách nhưng không tài nào đọc nổi, cuộc trò chuyện phía bên kia theo gió lọt vào tai khiến cậu bắt đầu lo lắng. Cậu không ngờ lớp này còn có cái luật gọi là chọn phe để học tập.
Quan trọng hơn hết là cậu không quen ai trong lớp, ai sẽ thu nhận một đứa học giỏi nửa mùa như cậu bây giờ? Hơn nữa Nhậm Tuân không muốn về cùng đội với Quách Thiên Thành tí nào. Như vậy… chỉ còn cách đầu quân cho đội còn lại mà thôi.
Cậu chợt quay sang hỏi bạn cùng bàn: “Này, lớp chúng ta thực sự chia làm hai phe để thi đua sao?”
Trương Triều Vỹ dán mắt vào tờ đề, gật nhẹ đầu. Chỉ một động tác đơn giản đã toát ra khí chất lạnh lùng và quyền lực của kẻ có thực lực. So với sự kiêu căng hiếu thắng của Quách Thiên Thành thì bạn cùng bàn của cậu có vẻ bình chân như vại hơn, nói cách khác đây là kẻ biết giấu dã tâm một cách kín đáo.
Cậu ấp úng: “Ừm… Ngoại trừ nhóm của Quách Thiên Thành ra, cậu biết nhóm còn lại do ai dẫn đầu không?”
Nghe câu này xong, Trương Triều Vỹ mới có hứng thú dời mắt ra khỏi bài tập: “Là tôi.”
“Hả??”
“Có vẻ cậu chưa biết tên tôi đúng không? Tôi - Trương Triều Vỹ. Kỳ phùng địch thủ với Quách Thiên Thành.” Hắn áp sát cậu hơn, đôi mắt híp lại như con sói mưu mô: “Nghe cách nói chuyện của cậu có vẻ như không thích tên bảnh chọe đó lắm nhỉ? Nếu cậu cũng ghét cậu ta thì tôi sẽ cân nhắc thu nhận kẻ lạc loài như cậu.”
‘Trương Triều Vỹ’... Nhậm Tuân lẩm nhẩm cái tên này, hình như kiếp trước cậu không có chút ấn tượng nào với người này. Dù sao thì khi ấy cậu vẫn là một tên ăn chơi bại hoại trong mắt chỉ lọt nổi Quách Thiên Thành, nào có quan tâm đến đối thủ của anh là ai đâu.
Cậu lui ra khỏi phạm vi khống chế của Trương Triều Vỹ, lúng túng cười: “Tôi không ghét cậu ta, chẳng qua không thoải mái lắm khi nói chuyện thôi.”
Trương Triều Vỹ nhún vai: “Nếu đã không ghét thì tôi cũng không còn lý do gì để thu nhận cậu.”
Cái lý lẽ quái quỷ gì vậy chứ?
Nhậm Tuân nghiến răng, thầm nghĩ thằng nhóc này khó chiều không khác gì tên Quách Thiên Thành kia. Nhưng mà cậu không thể về chung nhóm cùng họ Quách được, cậu sợ chỉ cần tiếp xúc quá gần gũi thì trái tim ngu muội một lần nữa mất khống chế.
Song, cậu cũng không muốn trở mặt đắc tội anh.
Trương Triều Vỹ tựa như đã nhìn ra được băn khoăn trong mắt cậu, hắn cong môi cười khích: “Quách Thiên Thành đang nhìn cậu kìa, về với đội hắn có gì không tốt đâu?”
Nhậm Tuân nuốt nước bọt: “Cậu muốn tôi làm gì mới chịu thu nhận tôi?”
“Ha ha. Rất đơn giản, chỉ cần cậu công khai chống đối Quách Thiên Thành là được. Tôi sẽ căn cứ vào biểu hiện của cậu để quyết định có nhận hay không.” Hắn sợ thiên hạ chưa đủ loạn, còn nhướn mày: “Thế nào, có dám không?”
Nhậm Tuân cắn răng: “Thôi được rồi. Tôi đồng ý.”
Ngay lập tức Trương Triều Vỹ thu lại gương mặt khó gần mà xưng huynh gọi đệ với cậu một phen, còn tốt bụng cho cậu mượn bút mực. Nhậm Tuân đại khái nhìn ra được tên này khá nhỏ nhen, hắn sẵn sàng làm mọi cách để chọc điên đối thủ của mình. Đáng tiếc thay, Nhậm Tuân cậu lại đang bước trên con đường trở thành công cụ hỗ trợ cho hắn.
Khung cảnh ‘đôi bạn cùng tiến’ lọt vào trong mắt Quách Thiên Thành, ngay lập tức quanh người anh tỏa ra chướng khí mịt mù.
Giờ ra về…
Nhậm Tuân đem bút trả lại cho Quách Thiên Thành, thủ tục khách sáo không soi mói được chút sẹo lồi nào. Nhưng ngược lại, khách sáo vụng về của cậu khiến anh càng thêm khó chịu.
Anh cố tình chặn lối đi trước mặt cậu: “Ở lớp mũi nhọn này chỉ có cá lớn nuốt cá bé, không tồn tại cái chuyện gọi là tình bạn ngây thơ như cậu nghĩ. Nhìn xem tiền đồ của cậu kìa, dù cậu có cố gắng thế nào thì người của cả hai phe đều không cam tâm tình nguyện thu nhận cậu đâu.”
Anh tặc lưỡi một cái, đưa một ngón tay lên làm ra vẻ đạo mạo chính trực: “Niệm tình thấy cậu cô đơn tội nghiệp nên tôi sẽ cân nhắc thu nhận cậu, cho nên không cần lo lắng nữa.”
Nhậm Tuân mắt không chớp lấy một cái, cũng không bày ra bộ dạng cảm động thấu trời xanh như anh tưởng tượng.
“Tôi muốn về nhà, làm phiền cậu nhường đường.”
Giữa ban ngày ban mặt, dù không ai dám tát anh nhưng họ Quách bỗng thấy mặt mình nóng ran.
Quách Thiên Thành chộp lấy cổ tay cậu kéo về phía mình: “Hình như cậu rất không ưa tôi nhỉ?”
Lực cổ tay rất lớn khiến Nhậm Tuân không kịp đề phòng, nhất thời kêu lên một tiếng đau đớn. Quách Thiên Thành nghe cậu kêu đau thì giật thót tim, thả lỏng tay ra một chút.
“Cậu đừng gây sự với tôi nữa! Tôi trước giờ không quen không biết cậu vì sao lại không ưa cậu được?”
“Mẹ nó! Tôi gây sự với cậu chỗ nào? Ông đây thấy cậu bị hắt hủi tội nghiệp nên muốn che chở.”
“Còn nữa! Không quen không biết tôi?” Quách Thiên Thành tự chỉ tay vào mặt mình, biểu tình tức giận không biết trút đi đâu: “Vậy vì sao nửa năm nay cậu luôn chọn khung giờ tôi đến thư viện học bài để xuất hiện, vì sao lại mượn cuốn sách 101 câu hóa nâng cao giống hệt tôi, còn nữa, vì sao ở sau lưng thì cậu nhìn lén còn ở trước mặt thì giả vờ né tránh tôi?”
Còn nữa nha, không phải cậu phấn đấu vào lớp chuyên là để sánh vai cùng tôi hay sao?