Anh Cưới Em Đi Mà

Chương 9




Lúc trước Ngu Duy Sanh thuận miệng đề nghị Sầm Tinh đến nhà mình ở đâu có ngờ trong đầu bạn nhỏ này chỉ toàn là muốn kết hôn với anh, càng không ngờ được mình sẽ vì cậu mà nửa đêm không ngủ, ngồi nghiên cứu đề toán cấp ba.

Ngày xưa hạ bút thành văn quen tay biết bao nhiêu, mười năm không gặp, tất cả đều trở nên mơ hồ. Muốn nhớ lại ngay khó hơn so với tưởng tượng.

Đau khổ nhất là, anh thấy mình bây giờ rất giống người xây nhà từ nóc xuống. Nghiền ngẫm sách giáo khoa hồi lâu, cuối cùng cũng miễn cưỡng xây xong phần nóc nhà, phát hiện kiến trúc tầng dưới cũng không kiên cố, chỗ nào cũng lỏng lẻo, nóc nhà xiêu xiêu vẹo vẹo sắp sụp tới nơi, thế là chỉ có thể sửa chữa dần xuống.

Sách giáo khoa mà Sầm Tinh có thể cung cấp có hạn, chỉ có của năm lớp 12, những phần không nhớ nổi chỉ có thể lên mạng tra. Để tiện cho việc tìm đọc, Ngu Duy Sanh không thể không nạp tiền hội viên một trang web học tập nào đó. Cũng may ngày xưa nền nhà được đắp cực kì vững chắc. Nhìn mấy thứ linh tinh kia một hồi cũng dần quen.

Nhưng khôi phục kiến thức lý thuyết cũng vô ích. Nhìn lại cái đề Sầm Tinh hỏi mình kia, anh lại thấy bế tắc.

Cau mày cực khổ suy tư nửa tiếng, tốn mất hai tờ giấy nháp, Ngu Duy Sanh mở lại trang web, sử dụng quyền lợi hội viên download một bộ đề luyện cơ bản.

Khó quá, phải tìm cảm giác trước đã.

Ngu Duy Sanh ngáp hẳn ba cái liên tục trong cuộc họp sáng hôm sau.

Cái này dẫn đến hiệu ứng dẫn dắt rất tệ. Cơn ngáp không ngừng lan tỏa trong phòng họp, mà bản thân Ngu Duy Sanh là người tiêu biểu mất tinh thần, hoàn toàn không có tư cách đặt câu hỏi về tác phong nơi làm việc của nhân viên.

Trên đường về văn phòng, Ngu Duy Sanh buồn ngủ xoa huyệt thái dương, nói với người đang đi ngay kế mình: "Pha giúp tôi một ly cà phê."

Đi theo sau anh là một nam Beta, tên là Nhạc Tiêu, còn đang đi học, vừa lên năm 4 đại học. Vốn được bạn bè nhờ vả để y đến thực tập lấy kinh nghiệm, nhưng sau khi tiếp xúc Ngu Duy Sanh thật sự có chút tán thưởng, cảm thấy y làm việc nhanh nhẹn tư duy rõ ràng, tính tình khiến người khác yên tâm, cũng đơn thuần phóng khoáng, cho nên đưa theo bên người làm trợ lý.

Lúc Nhạc Tiêu bưng ly cà phê tới, Ngu Duy Sanh lại đang ngáp.

"Cảm ơn, để đó đi." Ngu Duy Sanh chỉ vào cái bàn trước mắt, "Cuộc họp ban nãy..."



Anh còn chưa nói xong, Nhạc Tiêu đã mở túi hồ sơ ra: "Về cơ bản thì đều ở đây ạ. Nếu cần bản chi tiết hơn thì buổi chiều tôi chỉnh sửa xong sẽ gửi tài liệu lại cho anh."

"Vất vả cho cậu rồi." Ngu Duy Sanh nhận lấy, "Đi làm việc trước đi."

Nhạc Tiêu khẽ gật đầu, lại không di chuyển.

Ngu Duy Sanh thấy thế, Ngu Duy Sanh hơi đau đầu. Quả nhiên, anh chưa kịp mở miệng, Nhạc Tiêu đã hắng giọng một tiếng.

"Sếp Ngu, gần đây có phải anh vất vả quá rồi không?"

"Tôi không sao, cậu làm việc của cậu đi." Ngu Duy Sanh đuổi khách.

Nhạc Tiêu vẫn không nhúc nhích, cứ như muốn nói lại thôi.

Chàng trai trẻ này năng lực làm việc đỉnh cao. Song lại không có tầm nhìn, thẳng đuột, trong lòng có chuyện gì là không nín được.

"Tôi đã xem xét tổng hợp tất cả phương diện, lượng công việc cần hoàn thành ở giai đoạn hiện tại chưa đến mức phải giảm bớt thời gian nghỉ ngơi," Vẻ mặt Nhạc Tiêu nghiêm túc nhìn Ngu Duy Sanh, "Hi sinh sức khỏe như thế là không cần thiết, cũng ảnh hưởng không tốt đến sự tích cực của nhân viên."

Ngu Duy Sanh – người làm đề toán 12 cả đêm đột nhiên bị cấp dưới dạy bảo, tâm trạng rất là phức tạp.

Anh nhíu mày, cũng cố ý bày ra bộ dạng nghiêm túc: "Cậu thấy lượng công việc hằng ngày bây giờ quá ít, rất nhẹ nhàng à?"

Nhạc Tiêu lắc đầu: "Thế thì không phải. Chỉ có thể nói là vẫn có thời gian trống trong phạm vi cho phép."

Ngu Duy Sanh quan sát mặt y một hồi, một ý nghĩ bỗng xuất hiện trong đầu.

"Thật xin lỗi, là tôi nhiều chuyện," Nhạc Tiêu lấy lại tinh thần, "Không có chuyện gì nữa thì tôi..."

"Chờ chút," Ngu Duy Sanh gọi y lại, "Nếu cậu còn rảnh thì tôi có một nhiệm vụ mới giao cho cậu đây, không biết cậu có làm được hay không."

Nhạc Tiêu gật đầu: "Anh cứ nói."

Ngu Duy Sanh cười với y: "Lúc phỏng vấn hình như cậu có đề cập cậu thường làm gia sư ngoài giờ đúng không? Dạy môn gì lớp nào thế?"

"Chủ yếu là toán và vật lý, cấp 3 cấp 2 đều có." Nhạc Tiêu hơi khó hiểu, "Cần tôi làm gia sư à?"

"Kiến thức toán lớp 12, cậu còn nhớ không?" Ngu Duy Sanh hỏi.

Sầm Tinh lại trải qua một ngày khó khăn.



Mới lên lớp ngày thứ hai mà cậu đã bị giáo viên điểm danh phê bình hai lần. Lần đầu tiên là vì lúc sáng cậu ngủ quên đến trễ nửa tiếng, lần thứ hai là vì cậu không đem theo đề toán được phát ngày hôm qua.

Trong lòng Sầm Tinh tủi thân lắm. Lần cuối cùng cậu nhìn thấy đề toán của mình, là trong phòng Ngu Duy Sanh. Ngu Duy Sanh nói với cậu, em về làm cái khác trước đi, anh nhớ cách làm rồi sẽ qua tìm em, nhanh lắm.

Một đêm đã trôi qua như thế đó.

Sáng nay cậu dậy, Ngu Duy Sanh đã đi làm. Sầm Tinh vội vội vàng vàng chạy đi, đến khi tới trường rồi mới nhớ mình chưa lấy bài kiểm tra về.

Giáo viên phê bình ngoài miệng mấy câu, thấy cậu đáng thương sắp khóc thì không đành lòng mắng thêm nữa.

"Cô tin em không cố ý, chắc chắn cũng đã hoàn thành," Cô chủ động cho Sầm Tinh bậc thang, "Lần sau đừng bất cẩn vậy nữa, có biết chưa?"

Sầm Tinh không oan ức nữa. Cậu bắt đầu chột dạ.

Cậu vốn không làm một câu nào cả, hoàn toàn phụ lòng tin tưởng của cô giáo rồi.

Nửa tiếng sau, cậu bị cô giáo gọi lên bảng. Sầm Tinh cầm phấn nhìn câu hỏi hôm qua làm khó Ngu Duy Sanh, đứng ngây người năm phút dưới ánh nhìn của tất cả mọi người.

Lần này cô giáo không mắng cậu. Vì mới vừa mở miệng hai mắt Sầm Tinh đã đỏ hoe. Cảnh tượng trở nên rất lúng túng.

Sau khi về lại chỗ ngồi Sầm Tinh đỏ mặt tới tận mang tai cúi đầu rất lâu, sau đó xé một tờ giấy từ trong vở. Cậu viết lên giấy, "Cô ơi em xin lỗi cô nhiều lắm, là do em quá ngốc, đề này hôm qua em chưa làm được". Đến lúc chuông tan học vang lên, cậu đeo cặp sách lên lưng, nhân lúc cô giáo còn đứng trên bục giảng sửa soạn lại đồ, đưa tờ giấy gấp đôi tới trước mặt cô bằng hai tay, sau đó bỏ chạy nhanh như chớp.

Tâm trạng nặng nề chạy tới cổng trường, Sầm Tinh bỗng vui vẻ trở lại.

Cách cổng trường không xa, một chiếc xe quen thuộc đang đỗ. Người trong xe thấy cậu đi sang thì hạ cửa sổ xe xuống vẫy tay với cậu.

Sầm Tinh bừng bừng phấn khích đi qua mở cửa phó lái, vừa định ngồi vào đã hơi sửng sốt.

Ở ghế sau có một người lạ đang ngồi. Dáng vẻ người kia có mấy phần dè dặt, nhìn thấy cậu thì gật đầu cười một cái.

"Ngơ ngẩn gì đó, vào đi." Ngu Duy Sanh nói.

Sầm Tinh cũng mỉm cười với người ngồi ở ghế sau, sau đó lo lắng ngồi vào chỗ.

"Giới thiệu với em một chút," Ngu Duy Sanh nghiêng người sang, hất cằm về người ngồi phía sau, "Anh trai này, sau này chính là gia sư của em."

Sầm Tinh lập tức kinh ngạc.

Người ngồi phía sau nghiêm túc căng thẳng ho khan một tiếng, trịnh trọng vươn tay ra: "Xin chào, anh họ Nhạc, Nhạc Tiêu."



Sầm Tinh cũng ngơ ngác vươn tay ra.

"Em không cần tự giới thiệu, anh biết tên của em rồi, cũng hiểu đại khái tình huống cụ thể của em." Lúc Nhạc Tiêu nói chuyên luôn nhìn thẳng vào cậu, "Hi vọng có thể giúp đỡ được cho em."

Sầm Tinh nghĩ thầm, tình huống gì đây. Rốt cuộc Ngu Duy Sanh nói gì về cậu với người này chứ?

Ngu Duy Sanh nói với Nhạc Tiêu, bạn nhỏ này không quá linh hoạt, có hơi ngốc, không có nền tảng cơ bản, nhưng lại rất nghe lời. hi vọng y kiên nhẫn với cậu một chút, cho dù trong lòng thấy cậu ngốc thì cũng làm ơn hãy chịu đựng hết, tuyệt đối không được nói ra.

"Nếu không em ấy sẽ khóc mất." Ngu Duy Sanh nhấn mạnh.

Lúc đó Nhạc Tiêu nói rằng y coi như có kinh nghiệm ở lĩnh vực này, những học sinh mấy năm qua y dạy đều có tiến bộ khả quan, nên vấn đề không có gì to tát.

Cuối cùng cũng có thể không cần xây dựng lại năng lực học toán cấp 3, Ngu Duy Sanh cảm thấy yên tâm sâu sắc. Anh hứa trả lương riêng cho Nhạc Tiêu, Nhạc Tiêu cũng không từ chối.

Đây cũng là điểm mà Ngu Duy Sanh tán thưởng y. Nếu đổi lại là nhân viên khác trong công ty, anh không tiện đưa ra yêu cầu kiểu này, sợ trong lòng người ta ngại phiền mà không dám bày tỏ, còn ngại lấy tiền công nữa.

Sau bữa tối, lúc Nhạc Tiêu dắt Sầm Tinh vào phòng có vẻ rất là tự tin.

Ngu Duy Sanh dành thời gian đứng ngoài cửa nghe một lát. Nhạc Tiêu giảng bài rất nghiêm túc, rõ ràng trật tự hệt như khi làm việc, đầy kiên nhẫn. Mặc dù không nghe Sầm Tinh đáp lại, nhưng có vẻ mọi việc đang diễn ra thuận lợi.

Lúc mở cửa ra, Ngu Duy Sanh ngay lập tức nhận ra có gì đó không ổn. Nhạc Tiêu đứng ngoài cửa với vẻ mặt nghiêm túc trước giờ chưa từng thấy, như gặp phải kẻ địch.

"Có vài lời, tôi muốn nghiêm túc nói chuyện với anh," Y nói với Ngu Duy Sanh, "Liên quan đến em họ anh và... hàm số lượng giác."