*Gốc là phong hoa tuyết nguyệt.
Ngu Duy Sanh vừa mở khóa cửa đã nghe tiếng rầm rầm đùng đùng truyền ra từ bên trong. Đến khi anh kéo cửa ra, Sầm Tinh vừa lúc vội vàng hấp tấp chạy kịp đến cửa.
"Mừng anh về nhà." Giọng nữ quen thuộc vang lên từ điện thoại của Sầm Tinh.
Ngu Duy Sanh nghi hoặc nhìn cậu, "Cảm ơn em. Có chuyện gì à?"
Sầm Tinh lắc đầu, ngửa mặt lên cười với anh.
"Thế thì em không cần ra đón anh đâu," Ngu Duy Sanh đổi giày, đi lướt qua người cậu, "Em không đổi kính ngữ thì thôi vậy, bình thường còn làm..."
Anh nói được một nửa. lông mày hơi nhướng lên.
Ngoài bữa tối, trên bàn ăn trong phòng khách còn bày sách giáo khoa và đề kiểm tra. Hẳn là vừa nãy Sầm Tinh làm bài tập về nhà.
"Sao em không về phòng mình mà làm?" Anh hỏi.
Sầm Tinh nhìn anh, dường như đang cố nặn ra một nụ cười, nhưng vẻ mặt cứng ngắt, không được tự nhiên. Ngu Duy Sanh nhanh chóng hiểu được nguyên nhân. Chỉ có ngồi đây làm bài mới có thể nghe được tiếng mở cửa, thuận tiện chạy tới đón.
Vào thời khắc ấy Ngu Duy Sanh đột nhiên cảm thấy chột dạ.
Về hôn ước, Sầm Tinh hoàn toàn không sai, người hiểu lầm là chính anh. Hai năm trước anh đưa ra câu trả lời sai lầm, khiến cho bạn nhỏ trước mặt này ôm chặt lấy chờ mong không thiết thực.
Cách đây không lâu, anh lại nói dối Sầm Tinh lần nữa.
Ban đầu, chỉ có Ngu Duy Sanh anh không biết hai người có hôn ước. Mà bây giờ lại chỉ có Sầm Tinh không biết hai người thật sự có hôn ước.
Mặc dù không tử tế nhưng Ngu Duy Sanh vẫn có ý định đâm lao phải theo lao.
Để tránh bầu không khí trở nên ái muội, anh ngay lập tức mở ra chủ đề không hiểu phong tình nhất sau khi ngồi vào bàn ăn.
"Phải nắm bắt thời gian, bài tập rất nhiều đúng không?"
Sầm Tinh nghe vậy, vẻ mặt sụp đổ trong nháy mắt. Cậu sa sút tinh thần, lúc gật đầu còn hít sâu một hơi bằng miệng.
Ngu Duy Sanh cúi đầu cố nín cười, lại hỏi: "Khó không?"
Sầm Tinh đột nhiên mím chặt môi. Ánh mắt cậu đảo quanh, dường như đang do dự trong lòng. Nhưng cậu nhanh chóng lắc đầu thật mạnh.
"Không khó à?" Ngu Duy Sanh cảm thấy ngạc nhiên.
Dựa trên bảng điểm hôm qua nhìn thấy mà nói, khả năng này rất thấp, trừ khi trình độ dạy học của trường này quá kém, không thì là Sầm Tinh đột nhiên tiến bộ sau một tháng.
Ngu Duy Sanh quan sát nét mặt Sầm Tinh, trong lòng có đáp án thứ ba.
Vẻ mặt Sầm Tinh chột dạ không đáp lại, anh cũng không hỏi tới nữa, chỉ đứng dậy cầm lấy tờ đề thi trên bàn. Sầm Tinh muốn cản nhưng không kịp.
Mới nhìn mấy câu trắc nghiệm đầu tiên, Ngu Duy Sanh đã lắc đầu liên tục.
Anh bỏ bài thi xuống, đẩy đến trước mặt Sầm Tinh, chỉ vào câu đầu tiên: "Sao lại chọn B?"
Sầm Tinh một lần nữa phát huy ưu thế của việc không thể nói chuyện, rụt cổ lại giữ im lặng.
"Dù em không nhận ra nó là mệnh đề trạng ngữ, thì nhìn thấy last week cũng nên biết là thì quá khứ chứ? Sao lại chọn visiting? Anh nhớ không lầm thì đây là kiến thức cấp hai nhỉ."
Sầm Tinh cúi đầu, cơ thể có hơi ngửa ra sau, tựa như là muốn kéo dài khoảng cách với anh.
Ngu Duy Sanh cau mày, ngón tay dời xuống hàng dưới: "Còn đây nữa, em chọn B là vì chỉ biết mỗi từ đơn này thôi đúng không?"
Sầm Tinh nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng cũng không giả chết nữa, cầm điện thoại bên cạnh lên.
Cậu cúi đầu khẩn trương chọt màn hình, sau đó nhấn vào nút phát.
"Thật xin lỗi. Nhưng nếu còn không ăn cơm thì sẽ nguội hết đấy ạ."
Cả phòng khách rơi vào im lặng vài giây. Sầm Tinh len lén liếc bài thi, rồi lại nhìn mâm cơm bên cạnh, vẫn không dám ngẩng đầu lên đối mặt với Ngu Duy Sanh.
Ngu Duy Sanh dở khóc dở cười.
"Được thôi," Anh ngồi về lại vị trí ban đầu, "Ăn cơm trước đã."
Sầm Tinh nhanh tay gấp bài thi lại, rồi nhét nó xuống dưới sách, hoàn toàn che lại.
Trong lòng Ngu Duy Sanh không khỏi xúc động. Mới đây không lâu anh còn cảm thấy Sầm Tinh hoàn toàn là "em trai nhà người ta", ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại lớn hơn so với Ngu Văn Lạc, chắc chắn chăm sóc dễ dàng hơn nhiều. Nhưng chí ít Ngu Văn Lạc chưa bao giờ khiến anh đau đầu về thành tích học tập của mình.
Bạn nhỏ thành tích kém phải làm sao bây giờ? Điều này đối với Ngu Duy Sanh gần như thuận buồm xuôi gió suốt 28 năm cuộc đời chính là điểm mù tri thức chưa bao giờ chạm tới.
Sầm Tinh khẩn trương muốn chết.
Cậu ăn xong rất nhanh, ra hiệu với Ngu Duy Sanh một cách qua quýt rồi lập tức ôm sách và bài thi ảo não trốn về phòng của mình.
Từ nhỏ đến lớn, cậu đã nghe cha mẹ mình nói rất nhiều lần, rằng Ngu Duy Sanh là cao tài sinh*, thời đi học thành tích vô cùng vượt trội, là long phụng trong loài người, đứa con được trời cao ưu ái. Thành tích Sầm Tinh nát bét, có sự ngưỡng mộ bí ẩn đối với tất cả học sinh giỏi, đồng thời dễ tự ti khi so sánh.
Nét mặt vừa nãy của Ngu Duy Sanh, rõ ràng cảm thấy lỗi sai của cậu là không thể tưởng tượng được.
Làm sao bây giờ, Ngu Duy Sanh có chê cậu đần, chê bai cậu hay không?
Sầm Tinh sụt sịt, mở bài thi ra lần nữa, gạch ngang đáp án sai của mình. Sau khi nhìn kĩ đề bài, cậu cũng nhận ra mình đã sai. Một thì đơn giản như vậy, rõ ràng là cậu biết mà.
Cậu vừa viết lại đáp án, cửa phòng đã bị gõ.
Ngu Duy Sanh chủ động đến tìm cậu, đúng là chuyện tốt, cậu sợ đến mức dựng hết cả lông.
Cậu còn đang sững sờ, cửa phòng đã được mở ra. Ngu Duy Sanh đi đến bên bàn, vừa định mở miệng, cúi đầu liếc bài thi một cái, đột nhiên nở nụ cười.
Không phải kiểu cười vui vẻ.
"Thì thì đúng rồi, nhưng ở đây chủ ngữ là the person, cần điền vị ngữ cho the person, cho nên không cần dùng has," Anh có vẻ không nói nên lời, "Câu trả lời đúng là C."
Sầm Tinh không hiểu, tạm thời gật đầu.
"Cứ cho là em không biết làm, thì cũng có thể bắt đầu từ đề bài, dùng phương pháp loại trừ," Ngu Duy Sanh chỉ ngón tay vào bài thi, "Tổng cộng có bốn phương án, trong có có ba cái thì thì có hai cái là thì quá khứ đơn. Ngoại trừ D ra, ba câu còn lại ngoài khác thì với nhau thì đều không có chữ has. Điểm trùng lặp duy nhất giữa hai câu chỉ có ở C. Từ đáp án em có thể suy ra nội dung mà người ra đề muốn kiểm tra, đúng chưa?"
Sầm Tinh nghĩ thầm, hả? gì?
Sau đó cậu nhanh chóng gật đầu.
Ngu Duy Sanh quan sát mặt cậu một hồi, thở dài.
"Hôm qua anh xem phiếu điểm của em rồi, tiếng Anh là môn em không phải là môn em kém nhất đúng không?" Anh hỏi.
Sầm Tinh nghe thế suýt nữa òa khóc.
Tiếng Anh của cậu thuộc môn học yếu, nhưng vẫn tốt hơn Toán một tí. Toán học mới thật sự là rối tinh rối mù. Thảm hại hơn là, tất cả nội dung bài thi mà hôm nay giáo viên giảng cậu chưa từng được học. Đống chữ rồi số sắp xếp tổ hợp, trong mắt cậu như đống ký tự bị cắt xén vậy.
"Không theo kịp à?" Ngu Duy Sanh hỏi.
Sầm Tinh không dám giả vờ nữa, nén nước mắt thành thật khẽ gật đầu.
"Anh biết rồi," Ngu Duy Sanh nói, "Không có sao đâu, nhưng chủ quan mà nói thì em không thể sợ tiếp xúc với chúng được, phải tích cực lên một chút. Thật ra không có gì khó đâu, có gì không hiểu thì tới hỏi anh, đừng viết bừa."
Sầm Tinh chớp chớp mắt.
"Anh cũng thường hay giảng bài cho em mình lúc nó còn nhỏ," Ngu Duy Sanh nói, "Em lại không hề ngốc, biết đâu chỉ là do phương pháp chưa đúng."
Sầm Tinh vẫn nhìn anh.
Ngu Duy Sanh cười với cậu: "Cố gắng học, có gì không hiểu nhất định phải hỏi, chớ nóng nảy bỏ cuộc cũng đừng lừa anh, có biết chưa?"
Sầm Tinh hơi hé miệng, tích cực gật đầu. Viền mắt đỏ hoe, đôi mắt bắt đầu phát sáng.
Tái ông mất ngựa sao biết không phải là phúc. Nhờ thành tích nát mà có được cơ hội ở chung ngoài mong đợi, cảm giác xấu hổ của Sầm Tinh đã bị phấn khích che lấp. Cơ hội tốt biết nhường nào chứ, nếu có thể đạt được tiến bộ trong khoảng thời gian đó, Ngu Duy Sanh có lẽ sẽ lau mắt mà nhìn cậu.
Sầm Tinh kích động.
Môn Toán của cậu không tốt, ngoài việc trời sinh không giỏi ra, còn có một nguyên nhân rất lúng túng. Vì không nói chuyện được, lúc hỏi giáo viên cậu còn không nói rõ được chỗ mình chưa hiểu. Lâu dần nuôi thành thói quen trốn tránh. Gặp chỗ không hiểu thì giả ngu, hoặc là giả chết.
Chỉ có Ngu Duy Sanh vô cùng kiên nhẫn với cậu. Dù sao cho tới bây giờ chuyện điểm kém cậu giấu mãi cũng chẳng còn cần phải che giấu nữa rồi, không bằng dũng cảm một chút, không biết thì hỏi, không chừng dưới sự chỉ dạy của Ngu Duy Sanh có thể đột phá giới hạn, tình cảm của hai người cũng sẽ phát triển nhanh hơn.
Cậu bừng bừng hứng thú lật sách Toán ra, liếc mắt nhìn chỗ nào cũng không hiểu, chọn lấy một cái đề nhìn qua có vẻ rất khó trong đó, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía phòng Ngu Duy Sanh.
Ngu Duy Sanh lo lắng cho thành tích của Sầm Tinh từ tận đáy lòng.
Sống cùng một nhà với anh một năm, cuối cùng không đậu nổi đại học, cộng thêm hôn ước thật sự tồn tại giữa hai người, sợ rằng sẽ phải chịu trách nhiệm cả đời Sầm Tinh chỉ bởi cái lý do ù ù cạc cạc này. Cái nồi này không thể đội được.
Đọc sách ấy à, cũng đơn giản thôi. Người thông minh thì tìm được phương pháp, người ngốc thì đọc nhiều viết nhiều học thuộc lòng. Chỉ cần bằng lòng bỏ thời gian, luôn luôn có thể thành thạo. Nhiều năm trước Ngu Duy Sanh thường giảng bài cho Ngu Văn Lạc, tự nhiên cũng có vài kỹ xảo dạy học.
Sầm Tinh xuất hiện sớm hơn dự kiến của anh, đem tới đề toán mà năm đó Ngu Duy Sanh tự tin nhất.
Ngu Duy Sanh mỉm cười nhận lấy bài thi, nhìn lướt qua một lượt, nét mặt dần trở nên cứng ngắt.
Sầm Tinh bên cạnh nhìn anh chăm chú, mắt to tròn sáng lấp lánh.
Ngu Duy Sanh ngẩng đầu nhìn cậu một cái: "... Chờ chút nhé."
Sầm Tinh gật đầu ngay tắp lự. Không hiểu sao cậu có chút phấn khích, như một fanboy nhỏ đứng trước mặt thần tượng. Điều này không khỏi khiến Ngu Duy Sanh thấy hơi áp lực.
Tốt nghiệp nhiều năm, tiếng Anh chưa vứt đi mà sao lại quên mất cái đề toán này chứ.
Anh cau mày nhìn hồi lâu, đầu óc như cuộn đay rối, chỉ thấy cái hiểu cái không, y như nhìn thấy người bạn học cũ lâu ngày không gặp, vẫn còn nhớ rõ vài chuyện thú vị năm đó, song làm thế nào cũng không thể nhớ được tên họ đối phương.
Sầm Tinh không thể lên tiếng giục anh, chỉ ngoan ngoãn đứng đó. Thời gian trôi qua, nét mặt dần lộ ra mấy phần nghi ngờ.
Giãy giụa một hồi, anh ngẩng đầu, bình tĩnh cười với Sầm Tinh một cái, vẻ mặt vẫn cứ tự nhiên: "Anh có hơi quên."
Sầm Tinh ngây người.
"Không sao, em yên tâm đi," Ngu Duy Sanh liếm môi một cái, bỏ bài thi xuống, "Lấy sách giáo khoa của em tới cho anh xem. Anh ôn tập một chút là sẽ nhớ lại nhanh thôi."