Anh Cưới Em Đi Mà

Chương 14: Chưa đặt tiêu đề 16




Gần đây tối nào Sầm Tinh cũng uống một ly sữa bò trước khi đi ngủ.

Sau khi uống thật sự có thể ổn định tâm trạng, dễ buồn ngủ. Khi một người rơi vào trạng thái mơ màng, vẫn có thể có những suy nghĩ ngẫu nhiên. Cậu nằm trên giường, nhắm mắt lại, bọc mình vào trong chăn, tự biên tự diễn ra một câu chuyện tình yêu mà mình và Ngu Duy Sanh là nhân vật chính, kể ra chắc chắn sẽ xấu hổ chết mất. Đôi lúc tinh thần sẽ dần trở nên phấn khích, nhưng phần lớn thời gian là nghĩ ngợi rồi ngủ thiếp đi.

Nếu có thể, cậu hi vọng sau khi chìm vào giấc ngủ rồi mình vẫn có thể mơ thấy một giấc mơ với chủ đề như thế.

Đáng tiếc mọi chuyện không bao giờ xảy ra như những gì cậu mong muốn. Đa phần những khoảnh khác trong mơ cậu đều đang phải làm đề.

Nền tảng của cậu vốn đã kém, còn phải học rất nhiều thứ mà trước đây cậu chưa từng tiếp xúc nên quá trình này vô cùng khó khăn như một lẽ đương nhiên.

Trong lòng Sầm Tinh biết rõ mình không phải học sinh quá thông minh. Từ những năm cấp hai, các học sinh xuất sắc trong lớp đã có thể nắm được tất cả kiến thức ngay trên lớp học, còn cậu sau khi về nhà có cố gắng nghiên cứu thì cũng chỉ hiểu được phân nửa. So với những bạn học xếp hạng chót, cậu chỉ có ưu thế duy nhất là nghiêm túc hơn bọn họ một tí ti thôi.

Nhưng cũng chỉ có một tí ti vậy thôi. Cậu không thích đọc sách, nhưng do bản tính thật thà, cho nên sẽ nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Những ngày gần đây là lần đầu tiên cậu hăng hái chăm chỉ như thế từ khi lọt lòng mẹ đến nay. Điều này giúp cậu có một phát hiện mới.

Khi được chỉ dạy bài bản, cậu cũng không ngốc nghếch như chính cậu tưởng.

Nhạc Tiêu và Ngu Duy Sanh rất thích khen cậu thông minh. Nghe nhiều cùng với tri thức nắm giữ ngày một tăng lên khiến cậu bắt đầu thấy tự tin.

Cậu tự động viên mình. Mặc dù không phải một đứa trẻ thông minh, nhưng ít nhất cậu cũng có trình độ trung bình. Học sinh trung bình nỗ lực một chút, luôn có thể đạt tiêu chuẩn nhỉ.

Vì thế nên cậu cố gắng gấp bội.

Rất đáng kinh ngạc. Ròng rã suốt nửa tháng trời, gần như ngày nào nằm mơ cậu cũng không thể thoát khỏi học tập.

Phần lớn là mơ thấy mình đang giải đề, có khi thì ngồi khóc trong trường thi, hiếm hơn nữa là ngồi ôm phiếu điểm khóc. Cái nào cũng thảm thiết hết.

Dù lúc thức có mạnh mẽ tự tin đến đâu thì lúc ngủ thiếp đi, cậu vẫn không có lòng tin với chính mình.

Gần đến ngày khai giảng, nhìn vào tiến độ học tập, cậu dần trở nên lo âu, tâm trạng cũng không ổn định. Đề bài vừa học xong nghĩ mãi vần không tìm được đáp án, cậu không khỏi rơm rớm nước mắt.

Không chỉ lúc làm bài mới như vậy, mà sau khi ăn xong bữa tối dọn dẹp chén bát vào nhà bếp lỡ tay làm rơi vỡ cũng có thể ngồi xổm dưới đất khóc rất lâu.

Ngu Duy Sanh lần theo âm thanh tìm tới thì bị cậu làm cho giật mình.

"Tay em bị thương à?" Anh đi đến trước mặt Sầm Tinh, cũng ngồi xuống theo, "Có đau lắm không, cho anh xem chút nào?"

Sầm Tinh thấy mất mặt, cúi đầu lắc trái lắc phải.

Ngu Duy Sanh không hiểu, chỉ kéo tay cậu sang kiểm tra thật cẩn thận. Xác nhận cả hai tay đều không rụng mất cọng lông nào xong, Ngu Duy Sanh thấy hơi khó hiểu.

"Một cái bát thôi mà, không đắt chút nào," Anh nói, "Rơi cũng rơi rồi."

Sầm Tinh hít mũi, vẫn lắc đầu.

Ngu Duy Sanh kéo cậu ra khỏi nhà bếp, lại lấy đồ về dọn dẹp những mảnh sứ vỡ trên sàn nhà. Sầm Tinh đứng trước cửa phòng bếp vừa nhìn vừa chảy nước mắt, trong đầu đủ thứ rối như tơ vò.

Cậu cũng không biết tại sao mình lại khóc. Có lẽ là do đọc sách khó quá, mệt muốn chết ngay đi được, lòng cứ bất an, sợ thất bại, sợ bị Ngu Duy Sanh coi thường, còn cảm thấy bị Ngu Duy Sanh trông thấy lúc mình mất bình tĩnh rất xấu hổ.

Tổng kết lại một câu, hình như mình không có điểm nào làm người ta thích cả.Ngu Duy Sanh thì khác. Càng tiếp xúc Sầm Tinh càng thấy anh hoàn hảo, cậu muốn được ở bên anh.

Sự hoàn hảo này được thể hiện ở mọi mặt. Ví như người nhìn như chưa bao giờ làm việc nhà vào ngày thường như Ngu Duy Sanh lại dọn dẹp nhanh đến bất ngờ. Chẳng mấy chốc sàn nhà đã sạch sẽ.

"Em đang sợ khai giảng à?" Ngu Duy Sanh vừa lau chùi bằng khăn ẩm vừa hỏi cậu.

Sầm Tinh gật đầu. Cậu vẫn chưa hoàn thành được một nửa kế hoạch học tập dự định, mà thời gian thì không còn bao nhiêu nữa.

"Em đang lao lực quá." Ngu Duy Sanh đứng dậy, "Chi bằng nghĩ xem, sau khi có điểm muốn anh dẫn em đi đâu chơi ấy."

Sầm Tinh cúi đầu.

Cậu không dám nói, mặc dù tự thấy mình không thể đạt được tiêu chuẩn, nhưng cậu đã vô số lần tưởng tượng đến việc sử dụng phần thưởng. Đây cũng là một trong những chủ đề được sáng tác trong mỗi giấc mơ hằng đêm.

Ngu Duy Sanh rửa tay xong, đi đến trước mặt cậu: "Đừng căng thẳng quá. Kỳ thi đầu vào không phải là kết thúc, em còn cả một năm để nỗ lực mà."

Sầm Tinh khẽ gật đầu.

Nhưng trong lòng cậu lại nghĩ, cuộc thi này đối với em thật sự vô cùng quan trọng í.

Ngu Duy Sanh kéo cậu ra phòng khách, lại hỏi: "'Cố lên' trong ngôn ngữ tay làm thế nào?"Sầm Tinh đỏ hoe mắt ngẩng đầu nhìn anh, duỗi một tay ra, nắm lại thành quyền rồi cử động khủy tay về phía mình với biên độ nhỏ nhưng vô cùng mạnh mẽ.

"Sinh động quá nhỉ." Ngu Duy Sanh nói, cũng bắt chước theo dáng vẻ của cậu, "Cố lên."

Sầm Tinh gật đầu.

Sự khích lệ của Ngu Duy Sanh cũng không mang lại cho cậu quá nhiều tự tin hay động lực, nhưng lại khiến cho thần kinh căng thẳng của cậu hơi thả lỏng một cách thần kỳ.

Cậu nghĩ, Ngu Duy Sanh tốt thật đấy. Sữa bò mà Ngu Duy Sanh bưng tới mỗi tối uống ngon hơn bình thường rất nhiều.

Bên trong không thêm đường, nhưng rất ngọt. Tối nào uống xong cũng thổ lộ với anh trong đầu, tưởng tượng ra cảnh anh sẽ nhận lời mình, mơ về một ngày nào đó anh sẽ cưới mình.

Sầm Tinh đưa tay chùi nước mắt, đứng dậy.

"Sao thế?" Ngu Duy Sanh hỏi.

Sầm Tinh chỉ chỉ phòng của mình, ra hiệu mình định đi đọc sách.

Sau khi về phòng, Sầm Tinh nhận ra rằng mình vừa phạm phải một sai lầm nhỏ.

Ban nãy có cơ hội tốt như vậy, nếu có thể dạy Ngu Duy Sanh làm một động tác "Anh yêu em" thì tốt biết bao. Cứ như vậy, sau này mỗi lần thấy chán nản là có thể chạy đi tìm Ngu Duy Sanh xin được động viên, sau đó hưởng thụ một tẹo.

Sao mà lại bỏ qua vậy chứ, mình đúng là cái đồ heo ngốc mà.

Cậu cũng không buồn bực quá lâu. Thời gian quý giá, phải tranh thủ học hành thôi.

Kỳ nghỉ hè gian khổ nhất trong quãng đời học sinh của cậu cứ thế trôi qua. Sầm Tinh nghênh đón học kỳ mới trong nỗi căng thẳng và sợ hãi.

Ngày đầu tiên tựu trường, không khí trong lớp tuy căng thẳng nhưng cũng khá yên bình hòa thuận. Dù sao thì phần lớn học sinh đã bắt đầu đi học từ lâu rồi, việc này chỉ là dời thời gian đến trường sớm hơn một chút thôi.

Để phối hợp với khối 10 và khối 11, kỳ khảo sát sẽ bắt đầu vào ngày hôm sau.

Quy định của kỳ thi tháng ở trường này là ba khối lớp được xáo trộn rồi xếp chỗ ngồi cách nhau, chắc chắn rằng trong khi thi cử mỗi học sinh đều ngồi trong một phòng thi xa lạ, trước sau trái phải toàn là người khác khối, nhằm ngăn ngừa việc gian lận.

Sau khi tham dự lễ khai giảng, học sinh cuối cấp sẽ lên lớp như thường lệ.

Sầm Tinh đau lòng phát hiện ra mình vẫn không thể nghe hiểu gì nhiều trong giờ Toán. Cậu mặt ủ mày chau hơn nửa tiết học, bỗng nhiên có một mảnh giấy gấp nhỏ rơi xuống bàn cậu.

Sầm Tinh nhìn quanh tứ phía một lượt. Với cậu mà nói, các bạn trong lớp đều rất lạ lẫm. Đa phần các bạn đang nghe giảng, số ít còn lại thì gục xuống bàn ngủ gật. Chỉ có một nam sinh ngồi chếch phía sau là đang nhìn cậu, thấy cậu quay người lại còn khe khẽ vẫy tay với cậu.

Gương mặt này trông hơi hơi quen.

Sầm Tinh mở mảnh giấy ra, trên đó viết: Cậu là Sầm Tinh đúng không!!!!!

Đánh tận năm dấu chấm than, có thể thấy cậu ta rất phấn khích. Sầm Tinh trở nên bối rối. Mặc dù đã nghĩ hơn mười ngày, nhưng đầu hè cậu vẫn đến lớp học vài môn, cũng đã giới thiệu với tất cả bạn học trong lớp rồi mà. Sao người này cứ như mới thấy cậu lần đầu vậy?

Nói một hồi lại thấy người này trông quen quen, nếu không phải gặp trong kỳ nghỉ hè, vậy chẳng lẽ là người quen cũ?

Sầm Tinh vùi đầu suy nghĩ mãi một hồi vẫn không nhớ ra.

Cậu quay đầu lại lần nữa, thấy đối phương vẫn đang nhìn về phía mình, thế là lễ phép gật gật đầu.

Nam sinh kia cười lên ngay tắp lự, làm khẩu hình với cậu: Là tui nè!

Sầm Tinh thầm nghĩ, tui là ai chớ!

"Thật sự là cậu nè." Vừa tan học ra là nam sinh kia vọt ngay tới, cười toe toét, "Bảo sao lại thấy quen lắm. Sao cậu chẳng khác gì hồi học tiểu học vậy?"

Sầm Tinh thầm nghĩ, chả trách lại không nhận ra, hóa ra là bạn học thời tiểu học. Nhìn vóc dáng và gương mặt của thiếu niên trước mặt, hẳn là một Alpha. Phần lớn Alpha lúc dậy thì lần hai vẻ ngoài sẽ thay đổi rất rõ rệt, đã nhiều năm như vậy rồi, nếu năm đó không phải rất thân thiết thì rất khó nhận ra được.

"Có phải cậu không còn nhớ tui nữa không?" Nam sinh có hơi buồn buồn, "Tui là Hoắc Hành Chi nè!"

Sầm Tinh chớp mắt hai cái.

Trông thấy lông mày Hoắc Hành Chi sắp chau lại đến nơi, Sầm Tinh đột nhiên đứng dậy, có vẻ đã sáng tỏ. Cậu giơ tay lên chỉ vào đối phương, kinh ngạc hé miệng, sau đó nhanh chóng cười toe.

"Đúng rồi, chính là tui nè," Hoắc Hành Chi cũng cười theo, "Cậu nhớ ra tui rồi đúng chưa?"

Sầm Tinh vội vàng gật đầu.

Hồi tiểu học Hoắc Hành Chi từng ngồi cùng bàn với cậu, tình cảm rất tốt, lúc nào cũng như hình với bóng. Sở dĩ ban nãy không nhớ ra được, ngoài việc bề ngoài Hoắc Hành Chi thay đổi quá lớn, còn vì thời gian hai người làm bạn học rất ngắn ngủi. Vào học kỳ 2 năm lớp hai, Hoắc Hành Chi đã phải chuyển trường vì bố mẹ cậu ta thuyên chuyển nơi công tác, sau đó không còn liên lạc nữa.

Kết bạn lúc còn nhỏ tuổi, thời gian bên nhau không dài, khó tránh khỏi việc nhớ không rõ.

Ngược lại thì Hoắc Hành Chi vẫn còn có thể nhớ rõ cậu sau nhiều năm như vậy.

"Sao thế? Cậu vẫn chưa nói được à?" Hoắc Hành Chi hỏi.

Sầm Tinh hơi lúng túng gật đầu.

"Không sao, ít ra bây giờ cậu có thể viết chữ." Hoắc Hành Chi vừa cười vừa nói.

Năm đó Sầm Tinh viết được rất ít chữ, giao tiếp giữa hai người chủ yếu dựa vào việc khoa tay múa chân và đoán lung tung, thường xuyên ông nói gà bà nói vịt.

"Sao cậu đột nhiên chuyển đến trường này vậy?" Hoắc Hành Chi hỏi, "Nhà cậu cũng chuyển sang đây à?"

Sầm Tinh nghe thế, cúi đầu đưa tay nắm tóc, bắt đầu ngại ngùng.

Đâu phải đâu, tui một khóc hai quậy ba đòi thắt cổ đều ép bố mẹ đồng ý tui chuyển tới đây một mình đó. Lý do thì tui hông nói cho cậu biết đâu.

Đào Bạch Bách:

*Bố Sầm Tinh (khó mà nói nên lời): Con trai tui hông nên chuyển tới chỗ mấy người...

*Bố Ngu: (vô cùng khó xử): Con trai tui bảo chuyển vào ở càng sớm càng tốt...

*Nội tâm bố mẹ hai bên nghĩ: Ôi chao, xem ra là tâm đầu ý hợp!